Chương 25: Làm rối loạn

Lưu quý phi mang thai, được xem là chuyện quan trọng nhất trong cung. Các cung đều nhìn chằm chằm vào Lưu hương cung.

Nhưng mà chỗ Cảnh Lăng thật ra lại yên lặng hơn. Bình thường thì đùa giỡn với Oanh Nhi, bị Oanh Nhi chọc ghẹo, vô cùng thư thái. Đương nhiên nếu Vệ Trung có thể thức thời hơn một chút, không cần thường ngày tới làm phiền nàng, vậy càng thêm hoàn mỹ. Không biết tướng quân cùng phụ hoàng nói cái gì, phụ hoàng lại ngầm đồng ý cho phép hắn đưa cho nàng lễ vật này nọ. Cảnh Lăng biết, phụ hoàng có ý tác hợp cho nàng với hắn. Càng nghĩ càng thấy phiền không thôi. Kiếp trước nàng ở trước cửa ngự thư phòng quỳ một ngày một đêm, phụ hoàng mới đáp ứng ban hôn cho nàng cùng hắn, mà không phải cho Cảnh Bình. Kiếp này nàng ước cách xa hắn càng xa càng tốt thì phụ hoàng lại mong muốn tác hợp hai người.

" Công Chúa, Hoàng hậu mời người đến ngự hoa viên ngắm hoa." Ngồi ở bàn trang điểm, Oanh Nhi một bên giúp Cảnh Lăng chải đầu, vừa nói, thuận đường bổ sung thêm, " Vệ tướng quân hôm nay cũng tiến cung." Một tháng qua Hoàng hậu thường lấy cớ ngắm hoa làm cho nàng cùng tướng quân gặp mặt. Nàng biết, Hoàng hậu là phụng Hoàng đế ý chỉ.

" Thực phiền." Cảnh Lăng đem hộp son ném lên bàn, " Bọn họ không thể để ta yên tĩnh một chút sao? Người sáng suốt đều nhìn ra bản Công Chúa chán ghét hắn! Phụ hoàng cũng thật là, mỗi lần gặp mặt đều khuyên nàng đối với hắn tốt một chút."

" Công Chúa, Hoàng Thượng cũng là muốn người tốt." Oanh Nhi bất đắc dĩ. Tựa hồ, Công Chúa vô cùng không muốn gặp mặt tướng quân. Khách quan mà nói, Công Chúa gả cho tướng quân rất có lợi. Tướng quân còn trẻ tuổi mà lại có địa vị, tương lai nhất định rất thành công. Bất quá tâm của Oanh Nhi vẫn là hy vọng này hôn sự không thành công. Ánh mắt của Vệ tướng quân khi xem Công Chúa làm cho nàng khó chịu. Cảm giác như người khác đang theo dõi con mồi của mình. Oanh Nhi sửng sốt, con mồi? Tại sao nàng lại có ý tưởng như vậy?

" Oanh Nhi, Oanh Nhi?" Phát hiện Oanh Nhi ngẩn người, Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi vài tiếng, " Ngươi lại phát ngốc cái gì?"

" Không có gì." Oanh Nhi lắc lắc đầu, " Oanh Nhi chính là suy nghĩ, còn có lý do nào để Công Chúa từ chối đi ngắm hoa." Từ lần đầu tiên bị Hoàng hậu lừa đi cùng tướng quân, mỗi lần Hoàng hậu mời, Cảnh Lăng đều viện cớ từ chối. Hiện tại cũng không còn lý do gì để tiếp tục từ chối.

" Lần này không từ chối, ta muốn đi." Trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia cơ trí, hướng Oanh Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, " Oanh Nhi, cúi đầu, ta có chuyện cùng ngươi nói."

Oanh Nhi thuận theo đem tai sát vào Cảnh Lăng, nghe Cảnh Lăng an bài xong, trong mắt hiện lên tia mỉm cười, " Công Chúa, người thật là xấu, bất quá Oanh Nhi thích."

" Thích còn không nhanh đi làm đi?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi liếc mắt một cái, Oanh Nhi chỉ biết kia liếc mắt thật sự rất phong tình.

" Vâng." Oanh Nhi cười rời đi ra ngoài.

Thẳng đến khi Oanh Nhi đi mất, Cảnh Lăng mới đứng dậy, kêu Liễu nhi, cùng mình đi đến ngự hoa viên.

*

Giống như Cảnh Lăng đoán trước, bên trong ngự hoa viên, ngoài Hoàng hậu còn có một kẻ mà mình không muốn gặp nhất đó là Vệ Trung.

" Gặp qua mẫu hậu." Cảnh Lăng hướng Hoàng hậu thi lễ, tầm mắt đảo qua tướng quân thản nhiên kêu một tiếng, " Tướng quân." Rồi xoay đầu đi liền.

" Tham kiến Công Chúa." Vệ Trung thi lễ với Cảnh Lăng, trên mặt tràn đầy ôn hòa tươi cười, " Nhiều ngày không gặp. Công Chúa càng xinh đẹp."

" Đa tạ khen ngợi." Cảnh Lăng không mặn không nhạt trả lời, không dấu vết cách xa Vệ Trung một chút.

Đi dạo một đoạn toàn Vệ Trung nói chuyện, Cảnh Lăng hờ hững trả lời hai câu, có đôi khi còn không có để ý đến Vệ Trung. Vệ Trung có chút xấu hổ, hắn là lần đầu tiên gặp gỡ nữ tử khó thu phục như vậy.

" Công Chúa, bộ y phục vi thần dâng tặng có hay không hài lòng?" Vệ Trung hỏi.

" Đó là phụ hoàng ban cho." Cảnh Lăng lạnh lùng trả lời, ngụ ý cùng ngươi không liên quan.

Lạnh lùng cùng Vệ Trung nói chuyện với nhau nửa ngày, Cảnh Lăng có chút lo lắng. Không phải nói rất nhanh liền tới sao, Oanh Nhi như thế nào còn chưa tới! Trở về nhất định phải giáo huấn Oanh Nhi lại, cư nhiên làm cho nàng cùng một kẻ ghê tởm như vậy ở chung lâu như vậy!

" Tham kiến Hoàng hậu, tham kiến Công Chúa, tham kiến tướng quân." Trong lúc Cảnh Lăng phiền muộn, một thanh âm trong trẻo liền vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Cảnh Lăng. Trước mắt Cảnh Lăng sáng ngời, cuối cùng cũng đến.

" Đứng lên đi." Cảnh Lăng phất phất tay, nhìn Oanh Nhi, " Sự tình đều làm xong?"

" Vâng." Oanh Nhi gật gật đầu, đi đến bên người Cảnh Lăng. Vụиɠ ŧяộʍ đυ.ng Cảnh Lăng một chút, dùng ánh mắt cấp Cảnh Lăng phương hướng.

Cảnh Lăng ngầm hiểu, trong mắt hiện lên một tia mỉm cười.

" Nơi đó chính là nơi phụ hoàng thích nhất hoa mai. Bản Công Chúa thực thích hoa mai, nhưng là ta lại mệt, không nghĩ tới đó, không biết Vệ tướng quân có hay không giúp ta chiết một nhánh hoa mai?" Cảnh Lăng chỉ vào một chỗ, cười nói với Vệ Trung.

" Tự nhiên, Công Chúa." Vệ Trung lên tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười. Quả nhiên, lúc trước Công Chúa lãnh đạm chỉ là giả vờ, tưởng khảo nghiệm hắn tính tình. Hiện tại, đến phiên khảo nghiệm hắn thân thủ. Chỗ đó bất quá chỉ mười bước chân, bên trong còn có chỗ nghỉ chân. Nếu là mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ở đó, mà không phải đứng đây chờ hắn trở về. Vệ Trung tự nhận đã muốn biết hết suy nghĩ của Cảnh Lăng, lập tức dương dương tự đắc.

Tựa hồ muốn biểu hiện trước mặt Cảnh Lăng, Vệ Trung phát lực dưới chân, vận dụng khinh công, cả người giống như một cơn gió, nhanh chóng bay vọt đi, tư thái vô cùng tiêu sái.

Nhìn Vệ Trung hành động, Cảnh Lăng xuy một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

" Tướng quân không thích hợp với ngươi, không cần đánh chủ ý lên hắn." Thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo của Hoàng hậu vang lên bên tai. Hoàng hậu nhìn Cảnh Lăng trong mắt không hề có một tia cảm xúc.

" Nếu ta không nhớ lầm, mẫu hậu là người gọi ta đến đây đi." Cảnh Lăng lạnh lùng trả lời. Nàng nhớ kiếp trước, Hoàng hậu cũng từng nói như vậy với nàng. Nhưng mà lúc đó nàng chỉ cảm thấy Hoàng hậu là cùng với mình đối nghịch, mới muốn phá hư chuyện của mình với tướng quân. Hiện tại nàng đã nhận ra con người của tướng quân, lại nghe Hoàng hậu nói những lời này. Cảnh Lăng ngược lại cảm thấy, Hoàng hậu nói rất có lý.

" Nếu không phải ý tứ của Hoàng Thượng, bản cung cũng không cần làm như vậy." Hoàng hậu nói, " Ở cùng với Vệ tướng quân một chỗ, không có kết quả tốt. Ta chỉ nói như vậy, ngươi tự lo đi." Nói xong Hoàng hậu liền không thèm nhắc lại.

Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Hoàng hậu, Cảnh Lăng hơi kinh ngạc, mẫu hậu đây là quan tâm nàng? Nhưng là vì sao? Nàng cùng mẫu hậu quan hệ vô cùng không hòa thuận.

Cảnh Lăng cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật ấn tượng của nàng đối với mẫu hậu đều là do một mình nàng suy nghĩ áp đặt. Kiếp trước, nàng chính là ghen ghét mẫu hậu, ghen ghét với Cảnh Phong, tựa hồ đã bỏ qua rất nhiều việc.

Cảnh Lăng cùng Hoàng hậu trong lúc đó, lại lâm vào một tình trạng quỷ dị. Hoàng hậu không nói lời nào, Cảnh Lăng cũng vậy.

" Ôi!" Cách đó không xa lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đem lực chú ý của mọi người hướng tới.

" Công Chúa, là chỗ của Vệ tướng quân vừa đi." Oanh Nhi nói, " Tướng quân đi lâu như vậy, theo lý thuyết đã muốn trở lại, mà giờ còn chưa về, có phải hay không gặp phiền toái?"

" Đi, cùng Bản Công Chúa đi xem." Cảnh Lăng gật gật đầu, mang theo Oanh Nhi đi tới. Hoàng hậu không nói gì thêm cũng đi theo.

Chỗ đó cách không xa, Cảnh Lăng đi một lát là tới.

" Đau quá." Vừa tới. Cảnh Lăng chợt nghe một giọng nói quen thuộc. Cảnh Lăng đem tầm mắt nhìn đến thì ra là Cảnh Bình. Đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, còn đang ôm mắt cá chân của mình, lớn tiếng hô đau. Kia bộ dáng khoa trương, còn sợ người khác không biết nàng đang bị thương.

" Làm sao vậy?" Hoàng hậu nhíu mày, hỏi.

" Tham kiến Hoàng hậu, Công Chúa" cung nữ bên cạnh thi lễ, nói " Tướng quân vừa mới ở đây đυ.ng phải Công Chúa, làm Công Chúa té ngã trên mặt đất. Xem ra Công Chúa là bị chật chân."

Vệ Trung nhíu mày, hắn vừa mới tới tuy rằng gấp, nhưng là hắn xác định không có đυ.ng vào ai. Hơn nữa, nếu hắn có đυ.ng vào ai đó, lấy hắn sức lực, Cảnh Bình không có khả năng chỉ là té trên mặt đất, mà phải bay ra xa mới đúng.

" Ta không…." Vệ Trung vừa định giải thích, đã bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Vệ tướng quân." Cảnh Lăng nói, " Ngươi đυ.ng ngã Công Chúa, liền như vậy để nàng ngồi dưới đất vậy sao, cũng không biết đỡ Công Chúa đứng lên sao?"

" Gọi ngự y không?" Hoàng hậu hỏi.

" Khởi bẩm Hoàng hậu, không cần gấp." Môi nhi nói

Hoàng hậu nói, " Trước cho người gọi ngự y đi."

" Mẫu hậu ta xem Cảnh Bình hoàng muội thương không nhẹ." Cảnh Lăng nói, " Thái y viện đường xá xa xôi, không ngại để cho Vệ tướng quân, cõng nàng đi qua, cũng đỡ cho hoàng muội bớt chịu khổ."

" Đúng vậy." Hoàng hậu gật đầu, xem như đồng ý với Cảnh Lăng.

Trong mắt Cảnh Bình hiện lên một tia vui mừng, không nghĩ tới nghe người kia lời nói, chạy đến Mai Lâm một chuyến, thật sự sẽ có cơ hội gặp mặt tướng quân! Còn có thể giả bộ bị thương, làm cho tướng quân cõng mình một đoạn, thật sự là rất đáng giá! Hừ, phụ hoàng cố ý hợp tác Cảnh Lăng cùng tướng quân thế nào, nàng cũng có thể đoạt lại.

Hoàng hậu đều lên tiếng, Vệ Trung cũng không thể không đáp ứng. Trong nội tâm với đầy phiền chán, nhưng cũng không biết làm sao, cõng Cảnh Bình đi Thái y viện.

Cảnh Bình cùng Vệ Trung rời đi, Hoàng hậu cũng đi khỏi.

" Oanh Nhi, chúng ta cũng trở về đi." Cảnh Lăng tràn đầy ý cười, " Ngươi làm rất tốt…" Cảnh Lăng nói chưa xong, lại vấp phải cái gì, thân mình nháy mắt liền đổ xuống.

" Công Chúa? Người làm sao vậy?" Oanh Nhi nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy Cảnh Lăng.

" Bản Công Chúa… Không cẩn thận… chật chân…."

Oanh nhi:….

Công Chúa điện hạ, người còn có gì ngốc hơn thế không!

Oanh Nhi bất đắc dĩ, ngồi xổm trước mặt Cảnh Lăng, " Công Chúa , đi lên đi."

Cảnh Lăng ngoéo một cái khóe miệng, ghé vào trên lưng Oanh Nhi.

Mặt trời ngã về tây, hai thân ảnh bước chậm trong Mai Lâm, đúng là rất hài hòa.