Chương 24: Bá đạo

" Tại sao nhìn ta như vậy?" Ngồi trên xe ngựa, Cảnh Lăng phát hiện Oanh Nhi nhìn mình có chút quỷ dị, kỳ quái hỏi một câu.

" Không….. không có gì…." Oanh Nhi nói. Xem ra, Công Chúa là không nhớ vừa rồi mình vừa nói cái gì.

" Ấp a ấp úng làm cái gì." Cảnh Lăng nói, " Có chuyện gì cứ nói thẳng."

" Không, Oanh Nhi chính là suy nghĩ, chữ trên tờ giấy." Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi suy nghĩ tới nữ nhi của Công Chúa, nhất định là cô gái đẹp nhất trong thiên hạ." Vì sao, khi nói đến con của Công Chúa, nàng lại có cảm giác đau lòng? Rõ ràng chuyện này rất bình thường.

Nghe Oanh Nhi nói như vậy, nét mặt Cảnh Lăng lập tức trầm xuống : " Oanh Nhi ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không lập gia đình, càng không thể có con."

" Ôi chao?" Oanh Nhi tràn đầy khó hiểu.

" Ta chỉ nói một lần." Cảnh Lăng nói, " Nếu tương lai ta thật sự phải cùng một người sống chung, ta thà rằng chọn ngươi."

" Công…Công Chúa…." Oanh Nhi kinh ngạc.

" Bản Công Chúa nhất ngôn cửu đỉnh." Cảnh Lăng nói, " Cho nên, ta cũng không cho ngươi lựa chọn ai khác ngoại trừ ta."

Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy ôn nhu cùng yêu thương, " Công Chúa yên tâm, Oanh Nhi vĩnh viễn sẽ bên cạnh người. Vĩnh viễn không rời không khí."

" Này, vốn là bổn phận của ngươi." Ánh mắt của Oanh Nhi quá mức ôn nhu, bên trong còn có một ít cảm xúc Cảnh Lăng không hiểu. Mặt Cảnh Lăng đỏ lên, xoay mặt đi, không thèm để ý Oanh Nhi.

" Vâng, đây là bổn phận của Oanh Nhi." Oanh Nhi khẽ cười, đưa tay cầm lấy tay Cảnh Lăng.

Mặt Cảnh Lăng càng thêm đỏ.

" Trở về đi." Cảnh Lăng nhỏ giọng nói.

" Vâng." Cảnh Lăng phụ họa nói.

*

Sau khi Cảnh Lăng rời đi, không bao lâu, cung yến cũng kết thúc.

Hoàng đế đi đến chỗ của Lưu quý phi qua đêm, Hoàng đế cơ hồ hàng đêm đều đến chỗ của nàng,

" Hoàng hậu, Hoàng Thượng đi đến chỗ của Lưu quý phi, Lưu hương cung." Liên nhi nói với Hoàng hậu.

" Ừ, ta biết rồi." Hoàng hậu thản nhiên nói, nhìn Liên Nhi một cái, đưa tay ra nói, " Giấy ở nơi nào?"

" Ở trong này." Liên Nhi đem tờ giấy từ ống tay áo rút ra, đưa cho Hoàng hậu, " Nương nương, chữ viết đã muốn nhìn không rõ nữa."

" Đừng lo." Hoàng hậu nói, " Ta chỉ là, muốn giữ lại mà thôi. Ngươi trước đi ra ngoài đi. Ta muốn một mình yên tĩnh."

" Vâng." Liên nhi đáp lại liền rời khỏi phòng.

Đem tờ giấy mở ra, Hoàng hậu lấy bút, ở trên giấy viết lại nguyên vẹn : Cầu còn không được, chi không tiếc, cùng (quân) thệ. ( huhu mấy bạn thông cảm cái này mình không biết edit làm sao cho sát nghĩa nên giữ nguyên. Theo suy nghĩ của mình là chuyện tình giữa Hoàng hậu và người kia cuối cùng không có kết quả đẹp đi.)

Hoàng hậu ngồi trên ghế, phát ngốc. Trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện quá khứ, có vui có buồn. Hồi lâu, Hoàng hậu thở dài một tiếng, nếu lúc trước nàng không cố chấp, hiện tại có lẽ, mọi chuyện sẽ khác.

" Công Chúa, đây là Vệ tướng quân vừa mới phái người đem tới." Oanh Nhi đem một cái hộp gấm đưa cho Cảnh Lăng, " Nói là trang sức ứng với bộ xiêm y, lúc trước quên đưa theo."

" Vứt bỏ.' Cảnh Lăng xem cũng không thèm xem. Chỉ cần là đồ vật của Vệ Trung, nàng đều cảm thấy ghê tởm.

"Công Chúa" Oanh Nhi bất đắc dĩ, " Ngươi chính là không thích tướng quân, cũng không cần đổ lỗi lên đồ vật nha."

" Bản Công Chúa chính là ghét hắn cùng với những thứ liên quan đến hắn đều không bỏ qua." Cảnh Lăng nói, " Ngươi phái người nói cho hắn, nên cút đi thật xa cho ta, Bản Công Chúa thấy hắn liền ghê tởm.

" Công Chúa, chớ tùy hứng." Cho những người khác lui ra ngoài, Oanh Nhi đem đồ vật đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Công Chúa, cầm tay Cảnh Lăng, " Hoàng Thượng rất coi trọng Vệ tướng quân. Người như vậy không cho hắn mặt mũi, chẳng phải cũng là không xem Hoàng Thượng ra gì sao? Mặc kệ chán ghét hắn nhiều bao nhiêu, ít nhất bên ngoài người cũng phải giả bộ một chút."

" Thực phiền." Cảnh Lăng tuy rằng nói vậy. nhưng là vẫn nghe theo Oanh Nhi, đem hộp gấm mở ra.

Bên trong hộp gấm là trang sức dưới còn có một tờ giấy.

Cảnh Lăng không có để ý đến nó, nhưng mà Oanh Nhi lại có hứng thú đem tờ giấy mở ra xem, Trên giấy có mấy câu thơ.

" Giáng trần châu tay áo hai tịch mịch

Vãn có đệ tử truyền hương

Lâm toánh mỹ nhân ở bạch đế

Diệp vũ này khúc thần dương dương tự đắc."

Oanh Nhi đem nội dung thơ đọc lên.

" Đăng đồ tử." Cảnh Lăng hừ một tiếng, khinh thường.

" Công Chúa, tướng quân là khen người kỹ thuật nhảy xinh đẹp động lòng người đâu." Oanh Nhi mỉm cười, " Viết thật không sai."

Nhìn thấy Oanh Nhi mỉm cười, Cảnh Lăng cảm thấy trong lòng buồn bực một trận, " Ngươi thích thơ hắn viết?" Không biết tại sao, Cảnh Lăng lại nhớ tới hình ảnh kiếp trước Vệ Trung cùng Oanh Nhi cùng nhau, trong lòng liền bất an, Oanh Nhi sẽ không bởi vì một bài thơ mà để ý Vệ Trung đi? Không thể không thừa nhận, Vệ Trung coi như không sai. Tuổi còn trẻ đã trở thành Phiêu Kị tướng quân, anh tuấn tiêu sái, còn rất tài hoa. Nếu không phải trải qua một kiếp. Oanh Nhi năm nay mười tám, giai đoạn cô gái hoài xuân.

Nghĩ như vậy, Cảnh Lăng liền phản đối, " Oanh Nhi, ta không cho phép ngươi thích tướng quân."

"?" Oanh Nhi sửng sốt, có chút không rõ tại sao Công Chúa lại nói như vậy.

Oanh Nhi ngây người bị Cảnh Lăng cho rằng mình đã đoán đúng, nhất thời tức giận, " Oanh Nhi, ngươi là người của ta! Chỉ có thể thích ta! Ngươi nếu thích người khác, bản Công Chúa liền…."

" Liền khóc cho Oanh Nhi xem sao?" Oanh Nhi mỉm cười.

" Khóc cái gì mà khóc!" Nháy mắt Cảnh Lăng liền phản bác, " Bản Công Chúa là loại người dễ dàng khóc sao? Muốn khóc cũng là ta làm ngươi khóc!"

" Công Chúa, người yên tâm, người không có cơ hội làm Oanh Nhi khóc." Oanh Nhi mỉm cười nói, " Trừ bỏ Công Chúa, Oanh Nhi đối với kẻ nào cũng không có hứng thú. Thật không biết người suy nghĩ cái gì. Oanh Nhi cùng Vệ tướng quân không có gặp mặt, như thế nào lại thích hắn."

" Ngươi vừa rồi còn khen hắn viết thơ hay."

" Công Chúa, bởi vì thơ kia là chỉ người." Oanh Nhi chân thành nói, " Nếu không phải là Công Chúa, Oanh Nhi sẽ không xem. Hơn nữa, Oanh Nhi khen hắn cũng là khen kỹ thuật nhảy của Công Chúa nha."

" Thật sự?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, " Ngươi đối với hắn thật không có động tâm?"

" Công Chúa, Oanh Nhi chỉ đối với ngươi động tâm." Nhìn Cảnh Lăng, ánh mắt Oanh Nhi tràn đầy nhu tình.

" Ngươi, ngươi cho là như vậy có thể lừa ta sao! Bản, bản Công Chúa không tin." Tuy rằng nói như thế, nhưng là ý cười trên mặt Cảnh Lăng càng nhiều.

" Những lời Oanh Nhi nói đều là tâm huyết."

" hừ, bản Công Chúa liền tạm thời tin ngươi." Cảnh Lăng nhíu mày, " ta mệt mỏi, giúp ta lên giường."

" Oanh Nhi tuân mệnh." Oanh Nhi cười cười

*

"Công, Công Chúa." Ở lúc hai người đang ấm áp, thì tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, đánh gãy hai người.

Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi ý bảo Oanh Nhi đi mở cửa.

" Sự tình gì." Nhìn cung nữ đang quỳ gối, Cảnh Lăng trong mắt có một tia tức giận, " Là Công Chúa lúc trước nói, chỉ cần cùng Lưu quý phi liên quan, liền phải bẩm báo với người, Liễu Nhi mới dám đường đột."

Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, chính mình trước kia có căn dặn như vậy, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, nói " Ngươi trước đứng lên đi."

" Tạ Công Chúa."

" Lưu quý phi có chuyện gì ?"

" Khởi bẩm Công Chúa, Lưu quý phi, Lưu quý phi có thai." Liễu Nhi nói.

" Đã biết." Cảnh Lăng thản nhiên nói, cho Liễu Nhi lui ra.

" Công Chúa giống như một chút cũng không lo lắng?" Oanh Nhi nhìn Cảnh Lăng.

" Trong cung nữ nhân có thai, là chuyện bình thường." Cảnh Lăng nói, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa. Kiếp trước, cũng là không sai biệt lắm thời gian này, Lưu quý phi có thai. Xem ra, có chút chuyện vẫn là dựa theo quỹ đạo của kiếp trước. Kiếp trước là do nàng không cẩn thận làm Lưu quý phi mất đi đứa nhỏ, kiếp này, nàng thật không biết chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ, nhưng là nàng khẳng định, mặc kệ chuyện gì xảy ra cùng nàng đều không liên quan.

Editor : Hai người này thính thả ngập mặt mà không ai bắt hết. Bắt lẹ để còn về chung một nhà , nếu nhớ không lầm thì truyện này H sơ sơ à. Ahihi đỡ phải suy nghĩ edit cảnh H.

Bắt đầu giai đoạn ngược tướng quân cùng Cảnh Bình. Còn nữa hé lộ một chút bí mật của hoàng hậu.