Chương 166 phiên ngoại 2
Thời gian cấp bách, trong nháy mắt mười năm đã trôi qua.
Tại mười năm này, Phó hoàng hậu liên tiếp vì Vĩnh Gia Đế sinh hạ bốn nam, một nữ, Bảo Lạc sau khi sinh hạ được một đôi long phượng thai, tiếp đó lại sinh thêm một đôi nhi tử song bào thai, sau đó liền không có động tĩnh gì nữa.
Bảo Lạc rất có duyên với song thai, tuy nói chỉ sinh qua hai lần hài tử, nhưng bởi vì hai lần đều là song thai nên so với người bình thường càng thêm vất vả. Khi lần thứ hai sinh sản, bởi vì bồi bổ thân mình tốt hơn, nên hơi khó sinh. Tuy nói cuối cùng hữu kinh vô hiểm, nhưng lại khiến Lam Thừa Vũ sợ hãi, nên sau khi Bảo Lạc sinh hạ được song bào thai, Lam Thừa Vũ liền lúc nào cũng uống thuốc, không muốn lại khiến Bảo Lạc phải chịu cực khổ.
Dù sao thì hài tử trong nhà cũng đủ rồi, con nối dõi của Lam gia từ trước đến nay đều là đơn bạc, nhưng tới lượt Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc, hài tử của họ là đồng lứa nên đã có ba trai một gái, đây là việc mà từ trước tới nay chưa từng đoán trước được sẽ trở nên như vậy.
Nữ nhi Bảo Lạc hiệu Gia Thụy tuy là trưởng nữ, nhưng bởi vì nàng là nữ nhi đồng lứa duy nhất trong cung, nên cực kỳ được các trưởng bối yêu thích, bọn đệ đệ phía dưới cùng Tiểu Tiểu Niên kỷ liền có ý thức bảo hộ vị tỷ tỷ này.
Trong cung, Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế chỉ có một nữ, ở phủ công chúa cũng chỉ có Gia Thụy là một nữ nhi, các trưởng bối tự nhiên muốn cho hai nữ hài nhi nhiều ưu ái hơn một chút. Gia Thụy sau khi lớn hơn một chút, liền thực biết chiếu cố đệ đệ cùng muội muội, Đoan Di công chúa từ nhỏ liền thích dính ở bên người nàng, trở thành cái đuôi nhỏ phía sau, hai người tuy không phải thân tỷ muội, nhưng hơn hẳn thân tỷ muội.
Từ sau khi thiên hạ bình định trở lại, Lam Thừa Vũ liền chủ động giao ra binh quyền, Vĩnh Gia Đế đối với người em rể này càng thêm thân cận cùng tín nhiệm, liền để hắn làm thống lĩnh cấm quân.
Đối với mấy nhi tử mà Bảo Lạc sinh ra, Vĩnh Gia Đế cũng thập phần coi trọng, từ nhỏ liền để Bảo Lạc thường xuyên mang theo bọn nhỏ tiến cung tới cùng mấy vị hoàng tử cùng nhau chơi đùa, tới tuổi đi học, lại ân chuẩn cho mấy đứa con trai của Bảo Lạc cùng vài vị hoàng tử cùng nhau vào học. Phàm là các vị hoàng tử cùng công chúa có đồ vật gì thì không thể thiếu một phần cho mấy hài tử công chúa phủ.
Người ngoài thấy thế cũng chỉ có thể âm thầm mà kinh ngạc, cảm thán Vĩnh Gia Đế cùng Trường Thọ trưởng công chúa quả nhiên là huynh muội tình thâm, nhìn Trường Thọ trưởng công chúa như vậy thì những năm tới chắc chắn vẫn luôn nhận được ân sủng không ngừng, bọn nhỏ lại cùng mấy cái hài tử do Phó hoàng hậu sinh ra cảm tình cũng cực kỳ tốt, giống như là huynh muội ruột thịt nhà mình sinh ra, mắt thấy đời sau của bọn họ, vinh hoa phú quý cũng là dễ như trở bàn tay.
Phó hoàng hậu sinh ra mấy vị hoàng tử cùng công chúa, không biết có phải bởi vì duyên cớ lúc trước Bảo Lạc đã cứu Thái Tử hay không mà Thái Tử đối với người cô cô Bảo Lạc này đặc biệt tôn trọng cùng thân cận. Đoan Di công chúa bởi vì luôn là đi theo Gia Thụy quận chúa, chịu ảnh hưởng của Gia Thụy quận chúa mà cũng cùng Bảo Lạc thập phần thân cận, mỗi lần đi công chúa phủ liền phải ở bên người Bảo Lạc mà gọi "Cô cô" "Cô cô" không chịu để yên, chọc đến cho tâm Bảo Lạc đều mềm mại thành một đoàn.
Theo bọn nhỏ dần dần lớn lên, khuôn mặt Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu cũng dần dần nhiễm dấu vết của năm tháng, nhưng năm tháng lại giống như thiên vị Bảo Lạc mà mười năm trước nàng là như thế nào thì mười năm sau, nàng thoạt nhìn tựa hồ cũng không có quá nhiều biến hóa.
Hứa thái hậu thường cảm khái Lam Thừa Vũ là thật sự đem Bảo Lạc chiếu cố rất tốt. Nếu không phải hàng ngày nàng trôi qua đều thư thái, lại há có thể nào giống như bây giờ, mười năm như một như vậy?
Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế tuy nói là một đôi phu thê tôn quý nhất trên đời này, nhưng lại phải nhọc lòng quá nhiều sự tình, tự nhiên là không có khả năng giống như phu thê Bảo Lạc.
Bọn nhỏ dần dần rút đi sự ngây ngô, luân lang, một đám dần dần trưởng thành liền trở thành những thiếu niên, thiếu nữ đáng tin cậy.
Khuôn mặt bọn họ lớn lên cùng phụ thân và mẫu thân càng thêm tương tự. Nhìn bọn nhỏ, Vĩnh Gia Đế, Phó hoàng hậu, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ thật giống như là thấy được chính mình năm đó.
Chẳng qua là bọn nhỏ so với bọn hắn khi đó may mắn hơn rất nhiều, Tiểu Tiểu Niên kỷ không cần phải lục đυ.c với nhau, không cần phải tính kế với nhau, cũng không cần cả ngày phải lo lắng, đề phòng, lo lắng có người tới hại chính mình. Thời gian thơ ấu cùng thiếu niên của bọn họ so với các trưởng bối mà nói là muốn hạnh phúc hơn nhiều.
Vĩnh Gia Đế lo lắng bọn nhỏ sống trong hoàn cảnh nhung lụa như vậy sẽ đem chúng dưỡng thành kiều hoa, chịu không nổi một chút suy sụp, bởi vậy, hắn thường xuyên đem bọn nhỏ phái đi dân gian để cho bọn họ đi thể nghiệm sự khó khăn của dân gian.
Có một hồi, Thái Tử tới một tiểu huyện thành gặp thủy tai, Hoàng Hà vỡ đê, dẫn tới huyện thành bị bao phủ nước hơn phân nửa, Thái Tử vì cứu viện bá tánh mà suýt nữa không thể trở về. Phó hoàng hậu sau khi biết được việc này, cùng Vĩnh Gia Đế hung hăng náo loạn một hồi, trách cứ Vĩnh Gia Đế không nên đem Thái Tử phái đi địa phương nguy hiểm như vậy.
Không nên làm như vậy, hậu quả cũng thật là rõ ràng.
Thái Tử cùng mấy bọn đệ đệ phía dưới lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trưởng thành nhanh chóng lên, bản thân cũng trải qua thể nghiệm một hồi của dân tình, sau khi gặp được nan đề, bọn họ ngược lại càng có thể làm đến nơi đến chốn mà xử lý vấn đề rất tốt mà không cần phải lập luận theo lý luận suông. Ba nhi tử của Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ từ nhỏ cùng các hoàng tử tiếp thu giáo dục giống nhau, nên trên phương diện thể nghiệm cuộc sống của dân tình, tự nhiên cũng là đối xử bình đẳng.
Mỗi khi bọn họ về nhà, nhìn thấy bọn họ vừa đen, vừa gầy, Bảo Lạc đều sẽ đau lòng một thời gian, bất quá, lại sẽ không nói ra là sẽ không cho bọn họ đi nữa. Nàng biết bọn nhỏ của nàng chính là có cuộc sống cùng thể nghiệm riêng mới tốt cho chúng sau này.
Theo bọn nhỏ thành gia lập nghiệp, sinh nhi dục nữ, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ một ngày càng già đi.
Mỗi một ngày, Bảo Lạc đều ôm kính tự chiếu cố, đột nhiên một ngày nàng phát hiện ra chính mình trên đầu, tóc đã bạc, cho dù là như thế thì tinh thần nàng nhìn qua vẫn là rất tốt như vậy.
Bảo Lạc một ngày kia ra đi, thân thể như cũ vẫn cường tráng, vô bệnh vô đau. Buổi sáng, còn để chắt gái bưng tới cho nàng một đĩa điểm tâm, lải nhải nói chuyện với chắt gái chuyện xưa của nàng cùng Lam Thừa Vũ trước kia như thế nào:
- "Trước kia a, tằng tổ phụ ngươi sợ ta bị đói, thường sai người làm sẵn bên người ta mang lên một phần điểm tâm này.. Tuy nói ta đã ăn vài thập niên, nhưng hương vị này vẫn là như vậy, không lẫn đi đâu được. Lúc trước, hắn mang điểm tâm cho ta cũng không biết mấy thứ này, đáng tiếc là ta đã ăn quen, liền có chút bất động.."
- "Tằng tổ mẫu, ngài nói một hồi lâu như vậy, người có thấy khát nước hay không? Ta đi lấy cho ngài một ly trà Phổ Nhị mà người yêu thích nhất tới cho ngài nhuận nhuận hầu đi?"
Chắt gái thanh âm thánh thót, vừa hiếu thuận, lại vừa ngoan ngoãn nói.
Rót xong ly trà, đang muốn đưa tới chỗ Bảo Lạc, nửa đường liền gặp Lam Thừa Vũ hỏi chắt gái Bảo Lạc đang làm cái gì, chắt gái nhỏ đáp:
- "Mới vừa rồi tằng tổ mẫu ở cùng con giảng giải chuyện xưa của nàng cùng ngài nữa đó, nói nửa ngày, nghĩ đến tằng tổ mẫu chắc là đang khát nước, con liền vì tằng tổ mẫu rót một ly trà mang tới cho người a."
- "Ta cùng với con một đi tơi xem nàng đi."
Lam Thừa Vũ lắc lắc đầu:
- "Ta một hồi không thấy được nàng, trong lòng liền nghĩ đến hoảng."
Chắt gái nhỏ che miệng mà cười:
- "Tằng tổ phụ cùng tằng tổ mẫu cảm tình thật tốt a."
Đúng vậy, cho dù là ai, nói đến Trường Thọ đại trưởng công chúa cùng phò mã của nàng mà nói, đều không thể không hâm mộ. Hai người này trải qua mưa mưa gió gió cùng nhau đi qua mấy chục năm, nghe nói chưa từng có cãi vã nhau, bọn tiểu bối từ trước đến nay lấy bọn họ làm mẫu mực.
Phàm là tiểu phu thê tân thành hôn, đều muốn có được phúc khí như bọn họ vậy.
Đương lúc chắt gái nhỏ cùng Lam Thừa Vũ chống quải trượng đi tới trước mặt Bảo Lạc, nàng đã ngủ rồi, sắc mặt thập phần an tường, như là đang mơ một hồi mộng đẹp.
Nàng liền như vậy đã ngủ, không bao giờ tỉnh lại.
Chắt gái nhỏ lặng yên nửa ngày mới phản ứng được, che miệng mình lại, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, rơi xuống.
Lam Thừa Vũ tuy mắt cũng rưng rưng, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười:
- "Đây là chuyện tốt a, tằng tổ mẫu ngươi ra đi vô bệnh, vô đau, không tiếc nuối.. Mấy người có tằng tổ mẫu như vậy thật là có phúc khí a."
Hắn đi đến trước mặt Bảo Lạc, cầm lấy bàn tay Bảo Lạc đã nhiễm lạnh:
- "Lúc trước chúng ta đã nói qua, ngươi phải đi ở trước mặt ta. Nếu là trong hai người, phải có một người thừa nhận mất đi bạn lữ mà phải chịu thống khổ, như vậy liền để ta chịu khổ đi a.. Chỉ là, trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi tốt xấu gì thì cũng phải đi chậm một chút. Nếu là ngươi đi thực nhanh, không chừng ta liền không đuổi kịp được ngươi. Nếu là như vậy, kiếp sau chúng ta còn như thế nào có thể tiếp tục làm vợ chồng nữa đây?"
Khi Trường Thọ đại trưởng công chúa qua đời không quá mấy ngày, Phò mã đại Trưởng công chúa cũng đi theo sau.
Mọi người đều nói, đại Trưởng công chúa cùng phò mã tình cảm quả nhiên là cực tốt, phò mã là luyến tiếc đại Trưởng công chúa tịch mịch nên mới vội vàng cùng đại trưởng công chúa đi làm bạn.
Hai người được hợp táng ở cùng một chỗ, chân chính giữ được lời thề sinh thời ở cùng một chỗ, lúc chết thì chon cùng một huyệt.
Thế hệ trước đã qua đời, thế hệ bọn tiểu bối ngày nay đều có chuyện xưa của chính bọn họ.