"Phụ thân!"
"Phong nhi lại đây!"
"Phụ thân! Phụ thân bế Phong nhi đi!"
Lúc nhỏ cậu rất thích được phụ thân bế.
Phụ thân rất thương cậu, rất dịu dàng. Cậu thường cạ đầu vào cằm ông, nghịch mớ râu mà ông chăm chút săn sóc. Đôi khi tiểu thiếu gia cậu còn tết nó thành bím nữa cơ, và lúc đó trông ông thật buồn cười. Cậu nhớ có lần ông đang ngủ trưa, cậu liền lén vô phòng ông chơi và giở những trò tinh nghịch. Thực ra cũng chẳng có gì chỉ là vẽ vài ba đường trên trán và tết vài cái con rít nhỏ ở chòm râu của ông thôi, và không may lúc đó có quan tổng đốc ghé thăm, trong lúc vội vàng ông đã quên kiểm tra chỉnh đốn dung nhan của mình.
Tất nhiên chuyện gì đến cũng phải đến, cả phủ và cả cái ông quan tổng đốc ấy có một trận cười no bụng, cậu bảo đảm tối về nhớ lại ông ta no khỏi ăn cơm luôn, và thế nào tiểu thiếu gia cậu cũng bị trận vô mông, không ngờ ông chỉ béo nhẹ má cậu và cười to. Nhưng hình như đầu ông nổi gân và cậu cá rằng ngày mai sau khi đi thương thảo về đầu ông sẽ nổi nhiều gân hơn. Nhưng quả thật phụ thân đã không đánh cậu, ông chỉ cười và nói rằng:
"Thằng nhóc này có thiên khiếu hội họa sau này biết đâu sẽ là họa sư nổi tiếng trong cung."
Lúc đó tiểu thiếu gia cậu vui lắm vì có phụ thân chống lưng. Cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất. Cho đến một trời nổi gió lớn, tiếng sét làm cậu thức tỉnh, nó khiến cậu mơ thấy ác mộng đến không dám ngủ. Cơn ác mộng ấy cuối cùng đã hủy hoại gia đình cậu.
Cậu thấy mẫu thân của mình lặng lẽ đi ra khỏi phòng giữa đêm khuya.
"Mẫu thân! Phong nhi thương mẫu thân lắm!"
"Mẫu thân cũng thương Phong nhi."
"Mẫu thân đi Phong nhi có nhớ mẫu thân không?"
"Mẫu thân, Phong nhi không muốn xa mẫu thân! Mẫu thân đừng đi... Mẫu thân đi, Phong nhi cũng đi!"
"Mẫu thân thương Phong nhi nhưng mẫu thân lại yêu người đó... mẫu thân... xin lỗi Phong nhi!"
Mẫu thân ôm cậu vào lòng nói lí nhí mà nước mắt mẫu thân cứ tuôn rơi. tiểu thiếu gia cậu không hiểu.
Mẫu thân, mẫu thân thương Phong nhi kia mà. Sao mẫu thân lại bỏ rơi Phong nhi? Mẫu thân ...mẫu thân đi đâu?
"Nàng muốn đi đâu?"
"Tôi..."
"Nàng không ngờ phải không?"
"Nàng muốn bỏ trốn với tên tiện dân kia ư?"
"Nàng muốn rời xa ta sao? Đừng hòng!"
Phụ thân phụ thân đang nói gì vậy...? Ông ta là ai? Người đàn ông mình đầy thương tích bị trói cứng ở dưới sàn nhà lạnh giá đó là ai? Sao mẫu thân lại lo lắng cho ông ta đến vậy?
Cậu không hiểu, không biết gì. Mặc dù cậu đã cố nắm thật chặt tay mẫu thân nhưng mẫu thân đã hất mạnh tay cậu ra và chạy đến bên người đàn ông xa lạ kia. Đêm đó gió rét... và mưa.
"Chẳng phải tôi đã sinh Phong nhi cho ông rồi sao?"
"Ông còn muốn gì ở tôi nữa?"
"Ta yêu nàng! Cái ta cần không chỉ là một đứa con mà còn là tình yêu của nàng."
"Ông không yêu tôi! Ông chỉ vì lòng tự ái tính ích kỷ của mình mà muốn sở hữu tôi!"
"Ta yêu nàng! Đến bao giờ nàng mới hiểu được điều đó đây?!!!"
"Phụ thân, sao phụ thân đánh mẫu thân?!"
"Quản gia dẫn tiểu thiếu gia về phòng!"
"Vâng, thưa lão gia!"
"Không! Phong nhi muốn ở cạnh mẫu thân! Phụ thân đừng đánh mẫu thân nữa!"
"Nàng thấy không, Phong nhi rất cần nàng. Ta cũng vậy."
Mẫu thân. Sao mẫu thân không nói gì? Mẫu thân cũng cần Phong nhi, cũng cần phụ thân mà phải không?
Có lẽ lúc đó cậu còn nhỏ nên không hiểu được mọi chuyện. Phụ thân cậu vốn là thương gia nổi tiếng kinh thành, lại có quan hệ mật thiết với nội vụ triều đình, nên ông thường xuyên vắng nhà để đi làm các thương vụ quan trọng khi triều đình giao phó. Những lúc phụ thân không có nhà mẫu thân hình như vui hơn, nụ cười mẫu thân tươi hơn, không còn vẻ gượng gạo khó chịu khi có mặt phụ thân và bà cũng vắng nhà nhiều hơn. Nhưng đến giờ cậu vẫn không biết người đàn ông đó là ai, người đã khiến mẫu thân vui vẻ hạnh phúc. Sự hạnh phúc vụиɠ ŧяộʍ đó là ai...
"Hắn không xứng với nàng!"
"Còn ông? Ông nghĩ ông xứng sao? Chính ông đã ép nhà tôi đến đường cùng! Chính ông đã phá vỡ hạnh phúc của tôi!"
Những tiếng la hét, những tiếng khóc than vẫn còn vang vọng từ bên căn phòng ấy, căn phòng từng là nơi mà tôi hạnh phúc khi được nằm giữa lòng phụ thân mẫu thân. Tiểu thiếu gia hoảng sợ, cậu không biết điều gì đã xảy ra. Hạnh phúc. Chẳng phải cậu đang hạnh phúc? Hạnh phúc đâu rồi? Ai tước mất hạnh phúc của cậu rồi? Hai tay bịt tai lại, cậu hoảng sợ và khóc người quản gia gia ôm chặt cậu vào lòng hai tay ông ôm chặt lấy đầu cậu có lẽ ông không muốn tôi nghe những âm thanh đó. Âm thanh của ai oán...
Ngay hôm sau mẫu thân mất, phụ thân ôm tiểu thiếu gia cậu vào lòng bịt mắt cậu lại, ông quì sụp trước linh cữu mẫu thân, đầu ông cúi xuống dụi sát vào ngực cậu và khóc nức nở.
Mẫu thân nằm trên giường vẻ mặt hạnh phúc, trên trán người có một vệt đỏ. Mẫu thân ra đi... đã ra đi. Sao trông mẫu thân thanh thản thế? Còn người đàn ông kia thì sao? Tiểu thiếu gia không biết. Thật sự không muốn biết. Với một đứa trẻ như cậu như thế là đủ rồi. Đã quá sức chịu đựng rồi.
Tiếng đàn đã đứt dây cung.
Tay người rướm máu.
Lệ người rơi.
.
.
.
Sầu bi.
"Phụ thân! Phụ thân đừng uống nữa! Không tốt đâu!"
"Vậy sao?"
"Ừ, lúc trước có lần mẫu thân con cũng phàn nàn về chuyện này. Lúc đó ta thật sự rất vui."
Nhưng ta cũng không biết bà ta phàn nàn vì lo cho ta hay vì bà ta ghét mùi rượu.
Phụ thân nói một hơi dài không nghỉ, tiếng nói như tiếng nấc. Phụ thân đang nhớ mẫu thân. Mẫu thân đi rồi, ngày nào phụ thân cũng nhớ mẫu thân.
"Con rất giống mẫu thân..."
Phụ thân đưa tay lên vuốt lấy má tiểu thiếu gia, mắt phụ thân ngấn lệ. Rồi ông đưa bình rượu lên và nốc nhiều hơn. Thoáng chốc số bình rượu trong cái kho chứa này sẽ chống hết mà thôi. Từ ngày mẫu thân mất, phụ thân phụ thân của tiểu thiếu gia cả ngày lao đầu vào công việc, tối lại chui vào phòng rượu và say một mình. Nhưng hôm nay phụ thân có điều gì đó rất lạ.