Chương 5: Bí mật của thiếu gia

Gió có thổi không?

Gió không thổi nữa.

Sao vậy?

Không biết.

Gió đang khóc.

Buông cậu ra, như con sói no nê vứt bỏ con mồi sau khi đùa giỡn với nó một cách tội nghiệp.

Thiếu gia của hắn vẫn nằm đó với tấm thân trần trụi.

Hắn như một kẻ nhẫn tâm vứt chiếc áo của mình lên người cậu rồi quay đầu bỏ chạy. Hắn đã chạy trốn. Còn cậu vẫn nằm đó không nói gì, nước mắt vẫn rơi những dòng lệ tuôn tràn trên đôi mắt vẫn còn mở to chưa hết kinh hãi, đôi mắt cậu trở nên vô hồn. Còn hắn, hắn thì sao? Đôi mắt của hắn như là đôi mắt của một kẻ nhìn thấy được mọi thứ nhưng mãi không biết mình đang nhìn gì.

Trời đã tối.

Hôm nay thời gian trôi qua nhanh quá. Sau khi bỏ mặc cậu ở đó với những mảnh quần áo đã bị hắn xé rách và với chiếc áo tồi tàn mà hắn ném cho, cậu sẽ ra sao nhỉ?

Hắn không biết làm sao cậu có thể trở về phòng với những thứ như thế. Hắn đang lo lắng cho cậu. Điều đó cũng đúng thôi. Hắn yêu cậu.

Những gì hắn làm đã tổn thương đến cậu, nhưng hắn sẽ không bao giờ hối hận. Vì hắn biết sẽ không còn cơ hội nào cho hắn với cậu.

Tình yêu à, mi là thứ đáng nguyền rủa nhất mà trời đã ban tặng cho con người. "Ban tặng" sao?

Ừ, ban tăng.

Hắn yêu cậu.

Hắn vẫn chưa nói với cậu điều đó. Sau tất cả những gì hắn đã làm hắn vẫn chưa nói với cậu câu nói quan trọng đó. Nói với cậu. Và xa rời cậu. Mãi mãi xa rời cậu.

Hắn là cơn ác mộng trong đời cậu? Cứ hãy để hắn là cơn ác mộng mà hằng đêm cậu ám ảnh. Cậu sẽ nhớ đến hắn. Mãi mãi sẽ không quên. Cơn ác mộng của cậu.

Thật ngu ngốc. Sao hắn lại đến đây?

Căn phòng của cậu, hắn đang đứng trước căn phòng cậu. Căn phòng quen thuộc mà hắn đã qua lại nhiều lần, mỗi tối trước khi đi ngủ hắn đều lẳng lặng đứng trước cửa phòng nhìn bóng lưng cậu phản chiếu lên tấm mành cửa cho đến khi ánh nên dần tắt, hắn mới lưỡng lự trở về phòng mình. Nhưng giờ hắn sẽ không còn cơ hội như thế nữa, hắn muốn được bước vào, nhưng lại nhát gan sợ hắn, sau chuyện khốn nạn hắn đã làm, giờ hắn lại muốn trốn tránh, chẳng phải hắn muốn ra đi sao?

Ra đi, thoát khỏi cuộc đời cậu, giải phóng cho hắn, ràng buộc những ám ảnh cho cậu. Nhưng vì hắn yêu cậu, vẫn chưa nói lời yêu cậu, trong vô thức hắn lại tìm đến đây.

Hắn biết đó là một điều điên khùng. Hơi ấm cậu, làn da cậu, sự cảm nhận hòa hợp giữa hắn với cậu. Không đó có lẽ chỉ là sự cảm nhận của riêng hắn, còn với cậu đó là sự đau đớn, một sự bức ép khủng khϊếp nhất mà cậu phải chịu lần đầu trong suốt mười bốn năm qua, một nỗi nhục nhã chăng?

Có lẽ thế...

Nước mắt? Mưa hay nước mắt...?

Hắn đang nghĩ gì sao nước mắt lại rơi, hắn vẫn đứng đó trước căn phòng cậu, hắn ngước mặt lên để những giọt nước mắt ấy chảy ngược vào trong.

Hắn muốn gặp cậu.

Hắn sẽ không xin lỗi về những gì đã làm lúc sáng vì hắn luôn muốn con quỉ trong mình thức tỉnh, từ lâu hắn luôn muốn thế...

"Không!!! Cha..."

Lão gia đang ở trong đấy ư?

Trớ trêu thật, ông trời thật độc ác cả đến việc gặp mặt lần cuối cũng không được sao. Ông đang trả thù hắn giùm cậu sao?

"Tại sao?"

"Sao con lại đồng ý kết hôn với Võ tiểu thư?"

"Con muốn rời xa ta?"

"Con cũng giống như mẹ con muốn rời xa ta?

Chuyện gì vậy, hắn không hiểu, có cái gì trong đầu hắn ông lên, những câu thoại cứ như tấm ván dầy đập đập mạnh từng đợt vào tai hắn, rồi mắc nghẹn trong đại não của hắn.

Mẩu độc thoại mà hắn đang nghe, tiếng gào thét của lão gia, không có tiếng trả lời của cậu. Như một kẻ tò mò hắn khẽ đυ.c một lỗ nhỏ ở cửa sổ.

...

Hắn không tin vào mắt mình. Những gì hắn thấy là cả một sự điên loạn và ghê tởm.

Ghê tởm sao?

Nó có giống như những gì hắn đã làm với cậu sáng nay?

Điều gì đang xảy ra?

Lão gia như con thú điên cuồng nắm chặt lấy tóc cậu, ghì chặt cậu xuống giường và... hôn cậu một cách cuồng loạn.

Tim hắn như đang thắt lại, họ đang làm gì...?

"Thả con ra! Không!"

"Lâm Ngọc nàng ghét ta sao?"

"Con không phải là mẹ!!!"

"Ta yêu nàng?"

"Con không phải là mẹ!!!"

"Ta biết..."

"Cha..."

"Nhưng tại sao...?"

"Sao con lại giống nàng ấy đến vậy?"

"Ta yêu con!"

"Đừng rời xa ta!"

"Con không muốn!"

"Đừng!"

"LÃO GIA!"

Hắn đã không thể chịu đựng được nữa rồi, như một kẻ mất trí hắn tung mạnh cửa và bước thật nhanh tới cái chỗ ghê tởm ấy.

Tại sao sao lão gia lại có thể làm việc ấy với cậu? Lão đã cưỡиɠ ɠiαи chính con trai của mình? Những vết hôn, những vết cắn cào xé trên người cậu cũng là của ông ấy phải không? Nó đã xảy ra bao lâu rồi?

Tiếng sáo của cậu, tiếng sáo của đứa trẻ mười mấy tuổi ấy, tiếng sáo chất chứa bi thương, hắn đã hiểu rồi...

"Thật không ngờ..."

"Sao ông có thể làm cái chuyện đồϊ ҍạϊ , bất chấp luân thường như thế?"

Hắn nói mà gằn từng tiếng một trong cổ họng. Như một con thú dữ đang điên loạn vì bị kẻ khác cướp mất mồi hắn tôi bóp chặt cổ ông dí sát vào tường.

"Buông ta ra!"

"Ngươi điên à?!"

"Ngươi biết mình đang làm gì không?"

Lão gia giãy giụa, hai tay lão bấu chặt lấy tay hắn hòng gỡ ra. Những sức mạnh của thiếu niên, của một kẽ suốt ngày chẻ củi làm việc nặng nhọc như hắn chắc chắn phải mạnh hơn lão già thư thương này. Lão càng giãy giụa hắn càng siết chặt tay, các ngón tay báu chặt như muốn bẻ gãy cái cổ già nua của lão.

"Biết biết chứ. Tôi biết mình đang làm gì. Điều duy nhất mà tôi muốn làm là gϊếŧ chết ông!"

Hắn hét thẳng vào mặt lão, điên cuồng thét.

"Đừng!!! Thả ông ấy ra!!! Xin huynh..."

Cậu khụy người trên giường, mặt giường hỗn độn, một tay níu lấy cổ áo cố che những vẻ cắn sâu hoằm đang rỉ máu mà ông ta vừa tạo ra một tay níu lấy tay hắn, nước mắt chực trào van xin.

"Cậu muốn tha cho ông ta sao? Ông ta đã làm cậu ra thế này..."

Hắn nấc nghẹn, hắn biết những lời lúc nãy không nên nói ra, nó như vết dao găm sau hơn vào trái tim cậu, cậu đã chịu đựng như thế suốt bao năm qua ư ?

Khóc sao?

Khóc thật rồi.

Nước mắt cứ rơi.

Lệ cứ tràn...

À cứ khóc đi vì trái tim hắn cũng đang khóc, nhìn những giọt nước như châu như ngọc liên tiếp rơi xuống lòng giường lạnh lẽo.

Hắn yêu cậu.

Cậu có yêu hắn không?

Những lời mà cậu muốn nói lúc ấy là gì? Ước gì hắn có thể nghe. Nếu thế hắn đã không đau khổ như bây giờ. À mà không, có lẽ đau chứ. Đau hơn bây giờ. Đau hay nuối tiếc? Đau cho hiện tại nuối tiếc cho quá khứ...

Nước mắt cậu cứ rơi, những lời van xin cứ thảng thốt không ngừng. Bất chợt hắn buông lỏng tay ra, lão gia té phịch xuống nền nhà, tay ôm cổ khó chịu, thở khò khè, cậu vội chạy tới bên ông lo lắng. Nhíu mày khó chịu, hắn ghen sao, rất ghen, nhưng hắn biết dù gì người đó cũng là cha cậu. Nhưng sao trời lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn với cậu, hắn xót xa cho cậu và cho cả ông ta, nhưng hắn lại đau cho chính hắn... đau.