Trong khi Hạ Dung định đi tìm sạc điện thoại, cậu vừa mới bay lên hành lang thì bất ngờ có một người lao xuyên qua cơ thể cậu, cậu sửng sốt một chút sau đó định thần nhìn lại thì nhận ra đó chính là người nhân viên phục vụ đeo khẩu trang kia. Phía sau cậu ta là một viên cảnh sát to lớn càng làm nổi bật lên dáng vẻ suy nhược của cậu ta.
Người phục vụ nhỏ ra hiệu với viên cảnh sát hai lần, nhanh chóng cúi đầu vài cái, viên cảnh sát không kiên nhẫn vẫy tay với cậu ta, nói nhanh đi! Cậu ta mới dám bước về phía nhà vệ sinh.
Hạ Dung cũng dừng lại và nhìn về hướng nhà vệ sinh, cậu luôn cảm thấy bóng lưng co rúm của người phục vụ lộ ra chút mất tự nhiên, có gì đó rất kỳ quái không thể diễn tả được.
Nhưng suy nghĩ của cậu rất nhanh đã bị tiếng nói ngoài hành lang cắt đứt. Cậu xuyên qua tường, chứng kiến cuộc tranh cãi quyết liệt giữa anh trai và bạn gái cũ của mình.
"Ly Ly, sau khi chuyện này kết thúc, em phải ra nước ngoài ngay lập tức!"
"Không! Em không muốn!" Vương Ly Ly cắn môi, khóc rất đau lòng: "Vậy còn anh thì sao? Làm sao em có thể bỏ mặc anh một mình? Cảnh sát sẽ không làm khó anh chứ?"
"Sẽ không." Hạ Thiên Tường lắc đầu: "Anh không có động cơ gây án, cũng có chứng cứ chứng minh không ở hiện trường, cảnh sát không thể làm gì anh, còn em." Người đàn ông đưa tay vuốt tóc Ly Ly, trong mắt phảng phất chút thâm tình: "Nếu cảnh sát nghi ngờ em không chia tay được với Hạ Dung, để người quản lý của mình động tay hại cậu ta, danh tiếng của em sẽ bị phá hủy."
Hạ Dung bay lượn ở trên cầu thang, cảm giác bản thân như biển báo an toàn, đều đang tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
Vương Ly Ly cúi đầu, trong một khoảnh khắc cô không nói nên lời.
Ngay khi Vương Ly Ly dường như đã bị giọng điệu thâm tình của đối phương thuyết phục, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Anh có động cơ." Vẻ mặt của cô bỗng nhiên không còn sự sợ hãi, trở nên có chút cổ quái: "Tối nay anh và anh ta không phải vì em mà lớn tiếng sao?"
Hai anh em nhà họ Hạ ngơ ngẩn tại chỗ.
Hóa ra trước khi chết tôi đã biết mình bị cắm sừng rồi sao? Hạ Dung suy nghĩ.
Còn Hạ Thiên Tường thì lùi lại một bước nhìn vào Vương Ly Ly: "Em biết hôm nay anh gặp cậu ta vì chuyện gì."
Vương Ly Ly cũng thay đổi không còn là một cô gái trong sáng bị gió táp mưa sa nữa, cô thừa nhận, "Đúng, vì tôi đã nói với anh ta, anh trai anh ta đồng ý để tôi đi đến nơi tốt hơn, màn ảnh lớn hơn." cô cười: "Hạ Dung yêu tôi như thế, anh ta nhất định sẽ cầu xin anh không cướp tôi đi."
"Vì thế em nghĩ anh sẽ gϊếŧ em trai của mình vì em?"
Vương Ly Ly lắc đầu: "Tôi biết đám con cháu nhà giàu các anh sao xem tôi ra gì, cùng lắm chỉ là một món đồ chơi đẹp mắt, nhất là đoạt từ trong tay người khác mới có giá trị, thế nhưng món đồ chơi này không đáng đến chó cùng rứt giậu."
Sắc mặt Hạ Thiên Tường trở nên tái nhợt, dường như muốn nói gì đó, nhưng Vương Ly Ly đã ngắt lời.
"Hôm nay anh nói dối với cảnh sát."
Cô lẳng lặng nhìn vào người tình của mình.
"Chị Trần sẽ nói cho cảnh sát biết, là anh đã cướp tôi từ tay Hạ Dung, dẫn đến hai người các anh bất hòa."
Hạ Dung cảm thấy đầu mình giống như một cái máy nổ bỏng ngô, rất nhiều thông tin vụn vặt trộn lẫn với nhau, bang bang, không ngừng nổ tung, cậu không có năng lực giải đố, ai nói thật, ai đang nói dối, vì mất đi kí ức nên cậu không thể nào phân biệt.
Hạ Dung có chút vô tri vô giác trôi nổi ở xung quanh câu lạc bộ, không biết từ lúc nào cậu đã trôi dạt lên tầng ba, so với tầng hai được canh gác nghiêm ngặt, ở tầng ba ít người hơn nhiều, chỉ có người canh ở cửa cầu thang.
Hạ Dung muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ, do đó cậu bay vào phòng bao ở tầng ba, không ngờ trong phòng đó lại có một người đang đứng đó.
Là người nhân viên phục vụ đeo khẩu trang kia.
Nhưng phong thái của cậu ta lại khác xa một trời một vực so với lúc nãy, sống lưng co rúm giờ đã thẳng tắp, mái tóc rối bời được buộc sang một bên, lộ ra vầng trán và ánh mắt xinh đẹp phía bên phải.
Hạ Dung còn nghĩ rằng đêm nay có quá nhiều diễn viên xuất sắc rồi, chẳng lẽ học viện điện ảnh của những người này rủ nhau nghỉ cả à?