Đội trưởng Lưu ngồi trên ghế, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng chậm chạp chưa đốt lên. Anh ta liếc nhìn qua nghi phạm với tinh thần suy nhược, kêu người rót cho cô ta cốc nước. Chờ đến khi tâm trạng của cô ta ổn định hơn, anh ta mới chậm rãi mở miệng.
"Cô hiểu tại sao mình bị đưa đến đây không?"
"..."
"Chuyện đã đến nước này đừng có giở trò gì cả." Đội trưởng Lưu nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ: "Nghi phạm gϊếŧ người, bỏ trốn, bất kỳ tội danh nào trong số này cô cũng có."
Chị Trần ngồi đó với gương mặt xám xịt.
"Hãy trung thực kể rõ những gì đã xảy ra vào tối nay. Bao gồm việc cô vào phòng bao lúc tám giờ để làm gì, nhìn thấy điều gì."
Cảnh sát nhận được tố cáo từ nhân viên lễ tân, có một người phụ nữ giống như quản lý của Vương Ly Ly đi vào câu lạc bộ Kim Mãn Đường lúc tám giờ tối, lên thẳng tầng hai, nhưng rất nhanh sau đó cô ta hốt hoảng chạy xuống dưới và lái xe đi.
Dường như chị Trần đã hiểu rõ tương lai của mình, cô ta thu lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày thành thật trình bày mọi thứ một cách rõ ràng cho cảnh sát.
"Tôi đến câu lạc bộ là vì thấy tin nhắn trên điện thoại của Ly Ly. Hai người họ đã dây dưa triền miên trong hai năm, cũng vì Ly Ly nhẹ dạ nên mới mãi chậm chạp không cắt đứt được, cho nên tôi quyết định đứng ra thay cô ấy giải quyết chuyện này." Cô ta nói như vậy.
"Vương Ly Ly biết chuyện này không?"
"Không biết, lúc đó cô ấy đang quay phim, tôi có mật khẩu điện thoại của cô ấy."
"Cô đã nhìn trộm tin nhắn nhưng lại không xóa đi sao?"
"Không cần thiết." Chị Trần ngưng lại một chút: "Tất cả mọi chuyện của Ly Ly đều do tôi giải quyết, không cần giấu cô ấy."
"Nhưng sau khi cô ấy thấy tin nhắn, cô ấy cũng đến câu lạc bộ, bởi vì cô ấy không biết cô đã đến trước một bước và cũng bỏ chạy ngay sau đó."
Đội trưởng Lưu nói một cách nhàn nhạt. Chị Trần khôi phục lại chút tinh thần, gật đầu.
"Đúng, nếu biết trước như vậy, tôi chắc chắn sẽ xóa những tin nhắn wechat đó."
"Cô đã thấy gì trong phòng bao này?"
"Tôi..." Chị Trần lúng túng cắn môi, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng: "Khi tôi vào phòng bao thì đã thấy thiếu gia Hạ nằm bất động trên sàn như là... như là đã chết."
"Cô chắc chắn không?"
Chị Trần lắc đầu: "Không, tôi không dám, lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, chân cũng sợ đến mềm nhũn."
"Vậy sau đó, cô đã làm gì?"
"Tôi không làm gì cả."
Đội trưởng Lưu nhăn mày: "Vậy sao cô lại bỏ chạy? Nếu lúc đó cô báo án ngay cũng sẽ không phải bị truy đuổi như vậy."
"Dù sao tôi cũng là quản lý của Ly Ly, nếu thật sự bị dính líu đến vụ án mạng, Ly Ly cũng không thoát khỏi liên quan, đặc biệt mọi người trong ngành đều biết Hạ thiếu gia là... bạn trai của Ly Ly, lúc ấy tôi chỉ muốn chạy nhanh, càng xa càng tốt, chờ cho sự chú ý giảm đi thì quay trở lại, đến cả điện thoại di động tôi cũng tắt."
"Vì thế Vương Ly Ly không thể liên lạc với cô."
"Đúng vậy."
"Có điều tôi cảm thấy rất kỳ lạ..." Đội trưởng Lưu đứng dậy tiến tới cửa sổ.
"Tại sao cả cô và Vương Ly Ly đều muốn chấm dứt mối quan hệ với nạn nhân? Họ đã yêu nhau hơn hai năm phải không? Dường như nạn nhân đối với Vương Ly Ly không tồi."
Không chỉ không tồi, mà cậu hạ mình đến khó coi.
"...Vương Ly Ly đã có chỗ dựa mới rồi sao?"
Khuôn mặt chị Trần trắng bệch, cô ta không nói gì nhưng Đội trưởng Lưu đã hiểu hết. Vương Ly Ly leo lên cành cao, thiếu gia không có nhiều tiền và quyền lực ở nhà đương nhiên là vô dụng.
"Cô còn biết gì nữa, hãy nói ra hết đi."
Lúc này đã là mười một giờ tối, cuộc thẩm vấn của đội trưởng Lưu với chị Trần đã kéo dài hơn nửa giờ, ở bên ngoài cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm chiếc điện thoại bị mất của nạn nhân, trong khi chiếc điện thoại thì nằm trong chính tay nạn nhân.
Thì ra điện thoại di động bị linh hồn trói buộc, Hạ Dung siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình, cậu nghĩ.
Cậu cũng là vô thức sờ túi quần thì phát hiện hóa ra điện thoại trong túi mình, người ngoài không có cách nào phát hiện ra, cậu cũng không có cách nào khởi động máy, chỉ nằm lặng lẽ như chủ nhân của nó, không có linh hồn.
Nếu chỉ là hết pin tự động tắt máy thì, có nên thử sạc pin không?