Chương 4: Khởi đầu

Đội trưởng Lưu nheo mắt quan sát người thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt đang co rúm người lại. Xem ra anh ta có lẽ khoảng hai mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần rất không ổn, bộ dáng có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ gục xuống đất. Anh ta đeo một chiếc khẩu trang lớn, che hơn nửa khuôn mặt.

"Tháo khẩu trang xuống!"

"..."

"Nghe thấy không, tháo khẩu trang của cậu xuống!"

Chàng trai trẻ chợt run rẩy một cái, do dự mấy chục giây mà cứ như mười phút dài đằng đẵng, ngay khi đội trưởng Lưu tặc lưỡi một cách sốt ruột, anh ta đột nhiên tỉnh ngộ kéo chiếc khẩu trang xuống.

Người và ma trong căn phòng đều im lặng.

Đây là khuôn mặt khó có thể tưởng tượng nổi. Nửa mặt bên phải dường như do nghệ nhân nổi tiếng chạm khắc tỉ mỉ, đẹp nhưng không tầm thường, khiến người khác cảm thấy như bị hút mất hồn phách, đến cả Vương Ly Ly cũng không sánh bằng một phần mười, thế nhưng bên má trái lại như đã trải qua một trận hỏa hoạn, vết bỏng loang lổ, thực sự rất đáng sợ.

Chàng trai trẻ có vẻ như rất sợ mọi người nhìn chằm chằm vào mặt anh ta nên anh ta liền cúi đầu thấp xuống. Lúc này đội trưởng Lưu mới phản ứng kịp, ho khan một tiếng.

"Tại sao cậu không nói gì?"

"..."

"Tên của cậu là gì?"

"..."

"Nói!"

Quản lý sảnh bên cạnh bất đắc dĩ giải thích: "Cái này, đồng chí cảnh sát, cậu ta bị câm điếc."

"Câm điếc?" Đội trưởng Lưu ngẩn người: "Bị câm điếc thì sao không nói từ đầu?"

Lúc này đến lượt quản lý sảnh ngơ ngác: "À... trước đây cậu ta luôn ở sau bếp phụ việc, vì hôm nay ở sảnh thật sự không có ai nên mới để cậu ta đi đưa rượu."

"Đưa rượu cho ai?"

"Để tôi nhớ một chút... Ồ, đúng đúng, là tổng giám đốc Phương, tối nay cậu ta đưa rượu cho tổng giám đốc Phương!"

Khi người phục vụ này được dẫn đến, Phương Khải liền đen mặt, anh ấy nhận ra ngay lập tức: "Không sai, là thằng nhóc này!" Anh ấy tức giận nói: "Mẹ nó, đến cả rượu và cà phê cũng không phân biệt được!"

Lúc bình thường người phục vụ này tựa như bó tay bó chân*, lần đầu tiên được để đi phục vụ khách thì lại càng run sợ, hậu quả là đã bưng nhầm cà phê từ các phòng bao khác tới, không những thế còn chưa đi được hai bước liền té lộn mèo một cái.

*Bó tay bó chân: người có năng lực nhưng không thể phát huy.

"Hạ Dung lại xui xẻo ngồi bên ngoài bị đổ lên người, kẻ ngốc này còn dùng khăn lau giúp cậu ấy, thật mẹ nó làm mất mặt tôi!"

Phương Khải trông giống như sắp bị tức điên lên: "Cái người này rốt cuộc là do ai tuyển vào đây?"

Quản lý sảnh lau mồ hôi trên mặt, liên tục cúi đầu để xin lỗi anh ấy.

"Vậy cuối cùng là anh và Hạ Dung không uống gì cả?"

"Không uống!"

Cho dù ai đó đã đưa thuốc vào rượu bằng ống tiêm, nhưng Phương Khải và Hạ Dung đều chưa từng uống rượu, hơn nữa lúc bảy giờ Hạ Dung vẫn có thể nhắn tin cho Vương Ly Ly, Hạ Thiên Tường cũng không thấy gì cậu có gì bất thường trong lúc trò chuyện.

Đội trưởng Lưu ra hiệu cho mọi người đưa người phục vụ ra ngoài theo dõi tiếp.

Vương Ly Ly, Phương Khải và Hạ Thiên Tường. Trong câu lạc bộ này có ba người liên quan mật thiết với Hạ Dung. Mỗi người đều có khả năng gây án nhưng dường như mỗi người đều có chứng cớ ngoại phạm.

Ngay khi đội trưởng Lưu đang suy tư về vụ án thì chuông điện thoại di động của anh ta bỗng reo lên.

Anh ta nhận điện thoại và im lặng lắng nghe một lúc, sau đó toàn bộ cơ thể của anh ta không kiềm chế được mà căng cứng, anh ta hô lớn với đầu bên kia điện thoại: "Đừng để cô ta rời khỏi thành phố! Dẫn cô ta đến đây! Cô ta là nghi phạm quan trọng!!"

Vương Ly Ly nhìn người đại diện họ Trần của mình, người mà cả đêm nay cô không liên lạc được, đang bị cảnh sát trùng kín người bằng chiếc áo khoác cưỡng chế đưa đến hiện trường. Cô chăm chú nhìn vào người phụ nữ luôn tự tin và thông minh này. Nhưng bây giờ, bộ dáng của chị Trần chính là hồn bay phách lạc. Cô ta vừa trải qua cuộc đua đuổi căng thẳng bởi ba chiếc xe cảnh sát, từ bị yêu cầu dừng lại cho đến khi bị bắt đưa đến nơi này trong chưa đầy một giờ.

Vương Ly Ly chỉ có thể cắn môi nhìn cô ta bị đưa vào phòng thẩm vấn của cảnh sát.