"Khi đó là mấy giờ?" Đội trưởng Lưu cắt lời anh ấy.
"Khoảng năm giờ."
"Anh biết anh ấy hẹn người nào không?"
"Biết, là anh trai cậu ấy."
"Người này hiện đang ở đây không?"
"Không rõ lắm."
Đội trưởng Lưu nói với bộ đàm một câu, rồi gật đầu về phía Phương Khải: "Anh tiếp tục nói đi."
"Tôi biết tên nhóc Hạ Dung kia và anh trai cậu ấy luôn không hợp nhau, nên tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chờ cậu ấy trở lại rồi tiếp tục uống. Nhưng chờ từ lúc năm giờ đến chín giờ mà vẫn chẳng thấy, khi tôi định đi tìm cậu ấy, có người chạy đến báo cho tôi rằng, cậu ấy đã chết."
Phương Khải có chút mê man, anh ấy nói thì thào: "Tôi không tin, người sao có thể cứ như vậy mà mất được."
Ánh mắt anh ấy đầy căm phẫn, hung tợn trừng về hướng Vương Ly Ly.
"Nhất định là do cô ta làm! Hạ Dung xem cô ta như bảo bối, cái gì tốt đẹp cũng đều tặng cho cô ta! Thế nhưng cô ta lại dùng trăm phương ngàn kế để chia tay Hạ Dung và còn con mẹ nó đội cho cậu ấy cái nón xanh*!"
*Đội nón xanh: ý chỉ cắm sừng.
Vương Ly Ly như con chim sẻ nhỏ núp trong góc, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Đội trưởng Lưu đưa một điếu thuốc cho thiếu gia Phương đang hết sức kích động, an ủi qua loa hai câu. Đúng lúc này, một nghi phạm khác cũng bị đưa tới.
Hạ Dung nhìn sang, chỉ thấy người này mặc bộ vest lịch lãm, phong thái ưu tú, hoàn toàn khác biệt với những công tử trước đó.
"Anh là anh trai của nạn nhân?"
"Đúng, chúng tôi cùng cha khác mẹ."
Hạ Thiên Tường nhìn Đội trưởng Lưu với khuôn mặt tái nhợt, dù bề ngoài hết sức bình tĩnh nhưng hay lại nắm rất chặt, dường như đang kiềm chế điều gì đó.
"Anh đã gặp nạn nhân vào đêm nay?"
"Đúng, Hạ Dung gọi điện hẹn tôi đến, nói là có việc cần bàn." So với Phương Khải, giọng điệu của Hạ Thiên Tường rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, nói cũng mạch lạc rõ ràng: "Đúng năm giờ tôi đến phòng bao ở tầng bốn, nhưng Hạ Dung lại đến muộn mất nửa tiếng."
"Anh thuận tiện nói lại một chút nội dung cuộc trò chuyện được không?" Ánh mắt đội trưởng Lưu nhìn chằm chằm vào anh ta.
"... Nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi không liên quan tới vụ án, chỉ là vài vấn đề gia đình."
Đằng sau mắt kính, ánh mắt của Hạ Thiên Tường lóe lên một cái.
Bỗng nghe được cái cười lạnh giễu cợt vang lên bên tai, Hạ Thiên Tường nhìn về phía người đang tựa vào tường, mở miệng nói tiếp: "Chí ít thì không liên quan đến một số người ngoài đường."
"Anh nói cái gì…?" Phương Khải lại bắt đầu vén tay áo, đội trưởng Lưu đã cho người đem anh ấy kéo đi xa hơn.
"Hai người nói chuyện trong bao lâu?"
"Khoảng một tiếng."
"Không hòa thuận?"
Hạ Thiên Tường có chút nặng nề mà gật đầu: "Tuy rằng cậu ta là em trai của tôi nhưng chúng tôi… không quá hòa thuận." Hạ Thiên Tường hạ thấp giọng, khó có thể nói rõ: "Như cảnh sát biết, chúng tôi cùng cha khác mẹ, cậu ta là… con trai của…"
Hạ Thiên Tường có dáng vẻ ngay thẳng, mặc dù không thể nổi bật xuất chúng giữa đám đông như em trai, nhưng hiển nhiên vẫn toát ra khí chất sắc sảo.
"Trước khi việc này xảy ra, Hạ Dung đã lâu không quay về nhà cũ, luôn ở nhà riêng bên ngoài của mình. Vì vậy hôm nay khi cậu ta gọi điện cho tôi, tôi cũng rất ngạc nhiên."
"Anh em các anh không liên lạc trong bao lâu rồi?"
"Khoảng ba tháng."
"Anh ấy gọi anh tới để nói chuyện về cái gì?"
"Cậu ta muốn... vay một khoản tiền, mười triệu. Tôi từ chối ngay lập tức."
"Tại sao? Gia đình anh đáng lẽ không thiếu chút tiền đó chứ?"
"Đúng, nhưng gần đây công ty tôi đang gặp khó khăn về tài chính, tạm thời không thể chi ra số tiền nhiều như thế."
"Hạ Dung có nói muốn dùng khoản tiền đó để làm gì không?"
"Cậu ta không chịu nói lý do."
Hạ Thiên Tường lắc đầu, dường như tinh thần anh ta có chút uể oải. Điều này làm Đội trưởng Lưu nhận ra một điều, Hạ Thiên Tường có thể đã nói không đúng hoặc giấu giếm một phần sự thật. Cuộc trò chuyện giữa anh ta và Hạ Dung, chắc chắn phức tạp hơn so với những gì anh ta đã kể.
"Khoảng sáu giờ ba mươi phút thì cuộc trò chuyện kết thúc, tôi cũng rời khỏi câu lạc bộ. Đúng là chúng tôi đã tan rã trong không vui nhưng tôi không nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng gặp cậu ta."
Hạ Thiên Tường nói chốt lại.