Chương 9: TG1 - Nam thần là người thực vật (9)

Chương 9: TG1 - Nam thần là người thực vật (9)

Mấy tháng tiếp theo, bốn người trong biệt thự đều trải qua được hết sức yên ổn, thậm chí còn là cái kiểu nước giếng không phạm nước sông.

Phương Thanh Nhã đang mong đợi, cô ta cảm thấy chỉ cần nói cho Chu Văn Diệu, người đã hưởng thụ hết thảy ở Phong gia lâu như vậy làm sao có thể cho phép Phong Việt triệt để khỏe lại, chỉ cần đối phương không khỏe lại, cô ta có thể cùng Chu Văn Diệu tiếp tục, tiếp tục sinh hoạt hạnh phúc vui vẻ......

Mà loại chờ mong này, khiến cô ta không lại đi gây sự với Ôn Noãn, thậm chí không lại chú ý tiếp tình hình bên hai người, dù sao cô ta bây giờ có chuyện càng đáng làm hơn.

Phong Việt cùng Chu Văn Diệu cũng là đang đợi, đương nhiên, động tác tiến hành bí mật cũng không bị gián đoạn.

Mà Ôn Noãn......

Đang đẩy Phong Việt thì lại một lần nghe thấy tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở dốc gần trong gang tấc, cô quả thực có chút muốn nổi điên rồi.

Cô cũng không biết rốt cuộc là làm sao rồi? Gần đây mặc kệ làm cái gì, mặc kệ đi nơi nào, mặc kệ có Phong Việt bên cạnh hay không, cô luôn sẽ gặp phải hai người Chu Văn Diệu đang “bận rộn” với Phương Thanh Nhã, hai người bọn họ giống như là hoàn toàn vứt hết tiết tháo của mình, cả cái biệt thự trong trong ngoài ngoài, lên lên xuống xuống đã “vận động” hết mọi nơi rồi, thường xuyên đến mức có một lần đã từng khiến Ôn Noãn trong vòng một ngày đυ.ng qua ba lần!《 Editor:Đυ.ng còn nhiều hơn là đi ăn cơm, đúng chứ?! 😁 😁 》

Siết chặt tay nắm của xe lăn Phong Việt, thở hắt ra một hơi.

Không tức, không giận, không cần tức giận, ai bảo đây là thế giới tiểu X văn làm chi, sau khi nam nữ chính xác minh tâm tư đối phương xong, muốn làm mấy lần không phải là chuyện rất bình thường sao? Cô cũng không phải chưa xem qua, lại nói, hai bọn họ có dáng người, diện mạo, so với mấy diễn viên đóng phim ‘hành động’ còn tốt hơn, coi như mỗi ngày học tập một lần...... Cái rắm á!

Tự mình khuyên giải an ủi thất bại Ôn Noãn siêu dữ nhìn qua chỗ phát ra âm thanh, lại không nghĩ tới ngay lúc quay qua nhìn, hai người đang kịch liệt kia bỗng nhiên từ góc khuất của cầu thang đi ra.

Sau đó, cô liền nhìn thấy người đàn ông toàn thân trần trụi hung tợn đem người phụ nữ dưới thân áp trên bệ cửa sổ rộng lớn, trong chớp mắt, cô liền nghe được cái bình hoa lớn dựng thẳng ở góc tường bị bọn họ chen một chút lại một chút va chạm lên vách tường.

Ôi cái bình hoa đáng thương!

Ôn Noãn ở trong lòng bi thương buông tiếng thở dài, sau đó đáy lòng liền xuất hiện một loại cảm giác bị hai người không biết xấu hổ này mạnh mẽ đánh bại.

Chỉ là cô vừa mới chuẩn bị đẩy Phong Việt lặng yên không một tiếng động rời khỏi, thì bỗng cảm giác được ánh mắt khác thường mà nồng liệt dừng trên người cô.

Ánh mắt như vậy, dù cho Ôn Noãn không ngẩng đầu lên xem, cũng biết là ai nhìn qua, đây đã không phải là lần đầu tiên nữa rồi!

Hầu như mỗi lần cô bắt gặp chuyện thế vậy, nam chính phim hành động đều sẽ phát hiện cô, nhưng phát hiện thì phát hiện, hắn ta vẫn không kêu lên, ngược lại động tác di chuyển càng thêm......

“A!”

Quả nhiên, Ôn Noãn lại nghe được một tiếng thanh âm quen thuộc.

Một lần hai lần thì thôi đi, nhưng nhiều lần như vậy, đến cô cũng phải hoài nghi hai người này có phải dùng cô để gia tăng tình thú hay không!

Ôn Noãn không biết là, tác dụng của cô, đúng thật là cùng suy đoán của cô không khác là bao nhiêu.

Chu Văn Diệu nhìn mặt nữ sinh ửng đỏ dưới thang lầu, cũng không biết vì sao, những lần phóng túng kia đều không cảm thấy thỏa mãn, nhưng bắt gặp cô gái đó, liền sẽ đạt tới cao trào!

Hắn không biết đây là vì sao......

Là vì cô là người mà Phong Việt động tâm? Hay là vì cô đối Phong Việt không hề giữ lại, toàn tâm trả giá, hoặc chỉ đơn giản là xung động sinh lý.

Hắn ta không rõ, dù không rõ cũng không ngăn được hắn ta đạt thỏa mãn.《editor:Thừa nhận bản thân mình tra luôn đi anh ạ! Không phải chối cãi, đã ăn trong mâm mà còn nhòm trong nồi .....hazzi...》

Cho nên mỗi ngày hắn ta đều sẽ giống như kẻ bám đuôi, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cô, sau đó mang theo Phương Thanh Nhã xuất hiện tại nơi cô sẽ đi qua......

Chu Văn Diệu khóe môi hơi hơi gợi lên, lại không nghĩ giây tiếp theo liền đυ.ng phải một đôi con ngươi vô cùng sâu thẳm.

Bên trong tràn ngập cảnh cáo, lãnh liệt, âm u, thậm chí là khát máu.

Chẳng qua chỉ có chớp mắt, chớp mắt qua đi, liền tất cả lại đều quay về bình lặng, nhanh đến mức khiến cho Chu Văn Diệu cảm thấy là do mình sinh ra ảo giác.

Nhưng bản năng nói cho hắn ta biết đó chẳng phải là ảo giác, sợ gì đối phương hiện tại đã bắt đầu dần dần khỏe lên.

Mày muốn khỏe, tao thành toàn mày, chẳng qua mày thật sự cho rằng khỏe lên là có thể làm đối thủ của tao sao?

Chu Văn Diệu nhìn cặp mắt bình tĩnh kia, trong lòng mang theo ý cười hỏi.

Không bằng đánh cược một phen, nếu mày thắng tao, tao sẽ trả lại tất cả cho mày, thậm chí còn đem cái mạng này tặng cho mày luôn, còn nếu mà mày thua, tao muốn lấy thứ quý giá nhất của mày hiện giờ, cả đời chỉ có thể sống như phế vật thống khổ dẫy dụa đến chết!

Dám cược không?

Trong mắt Chu Văn Diệu xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Mà một bên khác Ôn Noãn không còn cách nào nhẫn nại đã sớm đẩy Phong Việt rời khỏi nơi đó.

Hành lang u dài, hồi tưởng ánh mắt vừa nãy của Chu Văn Diệu, Phong Việt câu khóe miệng.

Chỉ lấy mạng còn chưa đủ......

Mà sau khi ‘bình hoa đáng thương’ trải qua ngày nào đó, Ôn Noãn kỳ quái phát hiện trong biệt thự rốt cuộc không còn nghe thấy thanh âm, hay nhìn thấy một màn nhức mắt như vậy nữa.

Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu dường như cũng từ động vật khôi phục thành người bình thường, không còn kiểu vừa gặp nhau liền......

Điều này đối Ôn Noãn mà nói là chuyện cực kỳ tốt đẹp, khiến cô cảm thấy trời càng trong xanh, hoa càng thơm hơn, đến mèo con cũng thấy ngoan ngoãn.

Cảm nhận được tâm tình Ôn Noãn tốt Phong Việt cũng thấy tốt theo cong cong khóe môi.

Hắn hiện tại ở trước mặt Ôn Noãn cười rộ lên càng ngày càng tự nhiên, mà đối phương thì bị nụ cười này truyền cảm hứng mỗi ngày buổi tối đều lén lút nửa đêm lẻn vào phòng hắn, dạy hắn nói trên một giờ.

Câu đầu tiên dạy là hai chữ Ôn Noãn, thời điểm dạy trên mặt cô đỏ bừng, chờ mong khiến cho đôi mắt cô sáng ngời cực kỳ mê người.

“Ôn, Ôn, Ôn Noãn......”

Chờ hắn đem tên của cô nói ra khỏi miệng, đối phương thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên trần nhà rồi, nhưng tốt xấu gì vẫn nhớ hiện tại là ban đêm, không thể thốt ra thanh âm quá lớn, cô đành chỉ có thể đè nén ôm bờ vai của hắn, cả người vui vẻ đều run lên.

Mà Phong Việt bị đối phương cảm nhiễm cũng theo cô cùng nhau không ngừng cong khóe môi cười ngây ngô.

Đồng thời, Phương Thanh Nhã đang ở trong phòng mình nhìn hai người này cười, dùng sức nắm chặt nắm đấm, hồi lâu đáy mắt xẹt qua một tia mê mang.

Chu Văn Diệu thì động tay đem khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ phóng đại trên máy tính của hắn.

Thật không thể chờ được mà......

Cứ như vậy gió êm sóng lặng trôi qua, thời gian ba tháng thoáng cái liền tới.

Sinh nhật Phương Thanh Nhã đến......

Sinh nhật hôm đó, kỳ quái là ngay cả Ôn Noãn cũng nhận được quà, một cái váy trắng hàng hiệu chế tác thủ công.

Nghe ý của Chu thúc là, sắp tới trong nhà sẽ tổ chức một buổi yến hội nhỏ, cô và Phong Việt cũng được mời, tốt nhất nên ăn mặc chỉnh tề.

Nghe nói như vậy, Ôn Noãn trực tiếp sững sờ, sau đó đem cái váy kia ném qua một bên, cô cũng không có thói quen vô duyên vô cớ nhận quà người khác đưa.

Nhưng Phong Việt thấy cô bỏ qua một bên, liền lên tiếng, “Noãn Noãn, mặc.”

Nghe được lời Phong Việt nói, việc Ôn Noãn làm đầu tiên đó là vội vội vàng vàng nhìn qua cửa xem Chu thúc đã đi chưa, chờ khi thấy rõ ràng ông ta quả thật đã đi rồi, mới phịch một tiếng đóng cửa lại, đi vài bước tới bên cạnh Phong Việt, ngửa đầu lo lắng nhìn qua, “Anh cẩn thận một chút, vừa nãy cũng không biết Chu thúc đi hay chưa mà, anh nói nói, nếu bị người nghe được thì không tốt đâu, em mong anh khỏe mạnh cường tráng, Phong Việt, mặc dù không có tiền, mặc dù cái gì cũng không có thì đều tốt cả, em đều muốn anh cứ luôn luôn ở bên cạnh em......”

Nói xong Ôn Noãn liền nâng tay đối phương lên dán trên mặt mình, sau đó hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Cười cười, cô liền cười không nổi nữa, đơn giản là vì cô trông thấy Phong Việt chớp chớp mắt liên tục về phía cô.

Tức khắc cô liền nhớ tới câu ám hiệu của hai người bọn họ.

“Em muốn hôn anh, nếu anh đồng ý thì có thể chớp mắt một chút được không?”

Trong nháy mắt, mặt Ôn Noãn liền hiện lên một chút hồng lan tới tận mang tai.

“Không biết xấu hổ......”

Ngoài miệng tuy nói không biết xấu hổ, nhưng vẫn thuận theo tâm tư đối phương, hơi hơi chồm người tới, nhắm hai mắt lại, hôn lên.

Lúc chạm vào đôi môi mềm mại đó, trong mắt Phong Việt nhanh chóng dâng lên một tia đỏ tươi.

Muốn, rất muốn......

Thật sự bây giờ rất muốn đem cả người cô ôm vào lòng mình, dùng sức nhu cô vào bên trong xương cốt mình, không lưu lại chút gì, vĩnh viễn tồn tại trong thân thể hắn, cùng hắn vĩnh không phân li......

Hồi lâu, Ôn Noãn mới rốt cuộc thu trở về.

Đồng thời, màu đỏ tươi trong mắt Phong Việt cũng rút đi, cong khóe miệng nhìn cô.

Trên mặt bình tĩnh, nhưng rung động trong quả tim chỉ có chính hắn biết.

Sau đó hắn liền thấy Ôn Noãn nhìn chiếc váy để một bên, “Anh muốn nhìn em mặc sao? Vậy anh chờ em một lát được không?”

Phong Việt chớp mắt.

Đồ của Chu Văn Diệu hắn sẽ không cho phép cô đυ.ng vào, nhưng chiếc váy kia là hắn tự mình chọn, hắn đương nhiên muốn tận mắt nhìn thấy Ôn Noãn mặc vào.

Ước chừng qua hơn mười phút, hắn liền thấy Ôn Noãn dè dặt cẩn trọng từ phòng tắm thò đầu ra thăm dò, nhìn hắn chớp chớp mắt.

Phong Việt cũng chớp mắt về phía cô, sau đó thấy mặt cô nhanh chóng đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm đi ra.

Thiếu nữ tóc xõa dài, toàn thân da thịt giống như được bao bọc bởi một tầng tuyết tinh thuần nhất vào ngày đông, chiếc váy cao cấp trên người cũng bị sự nổi bật đó làm cho có chút ảm đạm, con mắt đen sẫm, môi không biết có phải vừa bị khi dễ hay là bị cô vô thức cắn qua, mà có vẻ đỏ bừng, cổ thon dài, xương quai xanh rõ ràng, khiến hắn cảm thấy có lẽ hắn chọn thiếu một bộ trang sức, hai chân thon dài, phấn nộn ngón chân thì theo bản năng cuộn lại, tản ra một vẻ ngượng ngùng như có như không, trên mặt cô lại mang theo một chút chờ mong, như đang chờ đợi hắn khích lệ.

Phong Việt hơi hơi rũ lông mi xuống, thu lại cảm xúc cuồn cuộn bên trong.

Bởi vì nhìn Ôn Noãn như vậy, hắn thật sự rất muốn rất muốn trực tiếp xé bỏ quần áo của cô, sau đó......

Phong Việt nhắm chặt mắt, đem tất cả xung động áp chế, ngẩng đầu, môi mấp máy, khích lệ còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe thấy tiếng vỗ tay sau lưng hắn vang lên.

“Bốp bốp bốp.”

“Ôn Noãn tiểu thư mặc bộ váy này quả nhiên đẹp như tôi dự đoán.”

Nghe vậy, Ôn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, liền trông thấy một thân Chu Văn Diệu tây trang cũng không biết là xuất hiện lúc nào, đang nghiêng người tựa vào khung cửa bên cạnh, cười đặc biệt khiến người ta chán ghét.

Ôn Noãn tức khắc nhìn về phía Phong Việt, xác định đối phương không có lộ ra một chút sơ hở, liền mím môi, nhanh chóng đi tới bên người hắn, không nhìn Chu Văn Diệu một cái.

Thấy bộ dạng này của cô, Chu Văn Diệu câu môi, “Được rồi, tôi đây cũng chỉ là tiện đường qua xem thử các người chuẩn bị thế nào rồi, thuận tiện nói cho các người......”

“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Đánh cược, cũng sắp bắt đầu rồi......