Chương 10: TG1 - Nam thần là người thực vật (10)

Chương 10: TG1 - Nam thần là người thực vật (10)

Đẩy Phong Việt đi, Ôn Noãn trầm mặc đi theo sau Chu Văn Diệu, thỉnh thoảng đi ngang qua cửa sổ hành lang, có thể nhìn thấy bầu trời lúc này sớm đã là một vùng xanh như mực, chỉ có chân trời xa xa vẫn có thể thấy loáng thoáng ánh sáng đỏ cam......

Mà lúc này hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng bước chân thanh thúy của hai người, cùng tiếng bánh xe lăn của Phong Việt đang ma sát nhẹ nhàng trên sàn gỗ, cộng thêm tiếng gió thỉnh thoảng xẹt qua.

Trong lòng ba người hiếm khi cùng nhau bình tĩnh như vậy.

Nhưng bình tĩnh này lại triệt để bị phá vỡ sau khi rẽ qua góc ngoặt ——

Ôn Noãn nhìn người đối diện hoa lệ và phô trương đang đi về phía mình tới, hơi hơi nhếch mép.

Lúc này phòng khách to bự của Phong gia sớm đã bị bố trí thành một cái diện mạo khác, cái bàn dài hơn, bên trên đặt thêm nến, hoa tươi cùng bộ đồ ăn, hai hàng người hầu dáng đứng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, dàn nhạc sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, ngay khi ba người bọn họ vừa xuất hiện ở phòng khách, tiếng nhạc diễn tấu liền vang lên nhẹ nhàng chậm rãi, phía sau bọn họ, rèm của cửa sổ sát đất sổ bay qua bay lại theo gió đêm bên ngoài......

Ít nhất, hết thảy nhìn qua mọi thứ đều tốt đẹp.

Mà lúc này một người ngồi đưa lưng về phía bọn họ là người phụ nữ tóc quăn mặc một bộ đầm màu tím đen hở lưng, ngay khi nghe tiếng nhạc vang lên, cô ta cả người lập tức kinh hỉ quay đầu nhìn hướng bọn họ đang đi tới, chỉ đáng tiếc kinh hỉ này sau khi nhìn thấy Ôn Noãn cùng Phong Việt theo sau Chu Văn Diệu thì nhanh tốc cứng đờ trên mặt, đến cả gọi thân mật hai chữ Văn Diệu cũng chỉ là ở trong miệng chuyển hai vòng, không có cách nào gọi ra miệng.

Dù sao theo cô ta thấy, Phong Việt lúc này đã bắt đầu khôi phục, mà thân phận hắn hiện tại rốt cuộc vẫn là vị hôn phu của cô ta, trước mặt hắn, cô ta sao có thể......

Một hồi rối rắm như thế, trên mặt Phương Thanh Nhã lúc này xanh xanh trắng trắng, nhìn qua thật sự là cực kỳ cổ quái.

Nhưng trong lòng cô ta lúc này lại không tự chủ được nổi lên một tia bất an kỳ dị, ngay cả chính cô ta cũng không biết mình rốt cuộc là bất an cái gì......

Chu Văn Diệu thấy Phương Thanh Nhã như vậy, khóe miệng luôn treo nụ cười như có như không, chỉ có điều bên trong nụ cười này giống như mang theo chút trào phúng nhẹ, cũng không biết trào phúng này là đối với ai.

Hắn chậm rãi đi về phía trước hai bước, mang theo ý cười.

“Thanh Nhã, hôm nay tổ chức sinh nhật cho em, nếu chỉ có hai người chúng ta không khỏi cũng quá mức quạnh quẽ rồi, cho nên anh gọi thêm Ôn Noãn với A Việt lại đây, em có lẽ sẽ không để ý đúng chứ?”

Ôn Noãn......

Trong lòng Phương Thanh Nhã vang lên tiếng cảnh báo,

Nhưng nghe Chu Văn Diệu nói như vậy, đối mặt với Phong Việt, cô ta làm sao có thể nói ra hai chữ để ý, vừa mới chuẩn bị rộng lượng một chút, giây tiếp theo cô ta thấy Ôn Noãn từ trong bóng mờ bước ra, nhìn váy trên người cô, Phương Thanh Nhã bỗng nhiên đứng bật dậy.

Chiếc váy này...... Chiếc váy này......

Cô ta nhớ mình thấy nó trên tạp chí, thế gia may đồ thủ công thần bí của Pháp năm nay đã cho ra một kiểu váy được tranh mua nhiều nhất, đây cũng là quà sinh nhật tốt nhất mà cô ta vốn chọn cho mình năm nay, nhớ trước đó cô ta cũng chỉ là ôn tồn ám chỉ Chu Văn Diệu hai câu, vậy mà hiện tại nữ nhân này lại nó trên trên người, trên người cái loại nữ nhân nghèo hèn làm công cho Phong gia! Cô ta không cho rằng chỉ dựa vào cô có thể mua được đồ hiệu kiểu này, mà Phong Việt cho dù có khôi phục, thì dưới sự ‘trông nom’ của Chu Văn Diệu cũng không có biện pháp tiêu một phân tiền, như vậy ngoại trừ bỏ hắn ta......

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Thanh Nhã từ từ tái đi, tay đặt trên bàn cũng nhẹ nhàng nắm chặt.

Có ý gì, đây rốt cuộc là có ý gì!

Cô ta thật sự rất muốn nhào tới trước mặt Chu Văn Diệu lớn tiếng hỏi hắn ta một câu, nhưng ở trước mắt bao người, tôn nghiêm cùng thể diện của cô ta quyết không cho phép cô ta làm như vậy.

Cứ như vậy đứng trước bàn, mặt Phương Thanh Nhã tái nhợt vô cùng dọa người đến Ôn Noãn cũng nhìn ra cô ta không ổn, Chu Văn Diệu lại giống như cái gì cũng không phát hiện, chỉ nghiêng người để Ôn Noãn cùng Phong Việt bước lên trước, còn cực kỳ thân sĩ giúp Ôn Noãn kéo ghế dựa ra, thấy đã cô ngồi xuống, chính mình cũng đi tới chủ vị đối diện cửa lớn chậm rãi ngồi xuống.

Dường như đến lúc này, hắn ta mới nhìn thấy Phương Thanh Nhã vẫn đứng tại chỗ như cũ, cười nói, “Thanh Nhã ngồi đi, không phải cũng muốn anh tới kéo ghế cho em chứ, ha......”

Nói xong lời trêu đùa, Chu Văn Diệu bất đắc dĩ cười cười, làm bộ muốn đứng dậy đi tới bên Phương Thanh Nhã, như thể muốn giúp cô ta kéo ghế.

Vừa nhìn tư thế này của hắn, tức thời Phương Thanh Nhã không khống chế được nhìn qua chỗ Phong Việt, thấy hai mắt hắn không chút biểu tình, gượng cười vội vàng vẫy vẫy tay, “Không cần không cần, Tống tiểu thư dù sao cũng là khách......”

Ngụ ý, cô ta là chủ nhân, không cần thiết phải kéo ghế.

Mắt thấy Phương Thanh Nhã ngồi xuống, tươi cười Chu Văn Diệu nhạt đi, chẳng qua Phương Thanh Nhã còn đang bận quan sát biểu tình của Phong Việt nên không chú ý tới điều này.

Ngược lại Ôn Noãn bị điệu bộ của bọn họ làm cho có chút ngốc lăng, vì sao luôn cảm thấy hai người này trở nên có chút xa lạ, rõ ràng trước đó không lâu còn......

Quên đi, không liên quan gì tới cô.

Mà Phong Việt thấy biểu hiện của hai người như vậy, trong lòng khẽ câu khóe môi, mắt hơi hơi rũ xuống.

Thấy mọi người đều đã ngồi xuống, Chu Văn Diệu vẫy tay để dàn nhạc bên kia ngừng lại, sau đó ánh mắt ý bảo phòng bếp bây giờ có thể lên thức ăn, thức ăn được dọn ra, người hầu bên cạnh bắt đầu thành thạo lấy rượu vang đỏ rót cho bốn người đang ngồi.

Chờ rót xong, Chu Văn Diệu liền giơ ly lên, cười nói, “Hôm nay chủ yếu là sinh nhật Thanh Nhã, tôi không thích quá náo nhiệt, Thanh Nhã cũng không thích, nên không kêu nhiều người đến, tổ chức chúc mừng trong nhà là được, vừa vặn bốn người chúng ta cũng chưa từng có cơ hội ngồi xuống tán gẫu, sống chung với nhau đã lâu, liền nhân cơ hội này, chúng ta dứt khoát cùng nhau uống một...... Ôi, thật có lỗi, là thiếu sót của tôi, tôi quên mất A Việt, bộ dạng cậu bây giờ làm sao mà uống rượu, là sơ xuất của tôi, xem ra ly rượu này......”

Chu Văn Diệu còn chưa nói hết, hắn ta đã mang theo tươi cười nhìn về phía Phong Việt ác ý trong mắt một chút cũng không thèm che giấu.

Nghe vậy, Phương Thanh Nhã cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phong Việt, lại không ngờ vừa ngẩng đầu, liền trông thấy nữ sinh ngồi bên cạnh hắn không hề nghĩ ngợi cầm lấy ly rượu đỏ trước mặt Phong Việt, ngẩng đầu lên, một hơi uống hết, lại duỗi tay cầm lấy ly trước mặt mình, lại một ngụm uống hết.

Cũng không biết là uống quá nhanh, hay là bị sặc, vừa uống xong, nữ sinh liền ho khan kịch liệt, ho cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ, nhưng vẫn nhẹ lau môi, kiên định nhìn Chu Văn Diệu, lộ ra nụ cười tươi đẹp, “Phong Việt không thể uống, tôi uống, anh ấy không thể ăn, tôi ăn, đều là giống nhau, đúng không?”

Nhìn cô từ từ đem lật ngược ly rượu đỏ đã rỗng, bên trong nhỏ xuống một giọt nào.

Phương Thanh Nhã cả người hơi có chút ngẩn người, mà Chu Văn Diệu lại nhìn chằm chằm cô, bỗng nở nụ cười trầm thấp, càng cười thanh âm càng lớn, càng cười động tác càng khoa trương, cuối cùng cười đến mức chảy cả nước mắt đều bật cười.

Nghe được tiếng hắn ta cười, Phương Thanh Nhã có chút lo lắng quay đầu nhìn qua, Ôn Noãn cũng khẽ nhíu mày.

Cho đến khi Chu Văn Diệu dần dần ngừng cười, hắn ta mới chậm rãi đem ly rượu trong tay để xuống.

“Haiz, thật sự là làm người ta hâm mộ nha, A Việt. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn hâm mộ cậu, cậu gia thế tốt, tướng mạo tốt, còn có vị hôn thê xinh đẹp hào phóng, học trường nổi tiếng nhất trong nước, vào trường cũng là tồn tại chói mắt nhất trong đám người, rõ ràng vẫn luôn là cái mặt lạnh, nhưng người trước vừa ngã, người sau tiến lên không ngừng dùng mặt nóng dán mông lạnh lấy lòng cậu, càng không cần tốn nhiều sức đã trở thành hội trưởng hội học sinh của trường, biết rõ cậu có vị hôn thê, nhưng đám nữ sinh tỏ tình với cậu giống như rau hẹ sau thu, hết vụ này đến vụ khác, tốt nghiệp xong, người khác còn đang vấp phải trắc trở, hoàn toàn không biết tương lai sẽ đi về đâu, cậu thì đã bắt đầu tiến vào công ty cha mình, bắt đầu quản lý công ty trên vạn người, hết lần này tới lần khác xuất hiện trên tạp chí và TV......”

“Cũng thật đơn giản a, cậu đi trên con đường này, chưa từng phải ăn qua đau khổ, vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió như vậy, con đường phía trước đã có người giúp cậu trải tốt rồi, dù cho không trải tốt, độ khó đối với cậu mà nói cũng chỉ là đi qua vũng nước nhỏ, đối với đại đa số người trên đời mà nói, đây là bất công cỡ nào.”

“Rõ ràng hắn nỗ lực như vậy, rõ ràng hắn ăn nhiều đau khổ như vậy, nhưng hắn vẫn cứ có được một người cha ma men, một kẻ suốt ngày bạo hành gia đình, mẹ hắn ngoại trừ khóc thì không còn cách nào khác, mỗi ngày không biết ăn no là cái gì tư vị gì, tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng trong lớp vĩnh viễn đều sẽ vì mặc thứ kém nhất, ăn thứ dở nhất, mà bị toàn bộ mọi người chế giễu, vì cha mẹ đưa không nổi lễ mà bị giáo viên cười nhạo, thậm chí tiền học đại học cũng là chính mình nhân lúc nghỉ hè đi theo nam nhân trong thôn tới công trường bê từng khối gạch mới kiếm được, hắn cho rằng lên đại học cuộc sống của hắn ta sẽ có điều thay đổi, nhưng mà không có, bị cười nhạo bị khinh thường vẫn là hắn, vĩnh viễn đều chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người chói mắt kia, rõ ràng hắn càng ưu tú hơn, nhưng mọi người không chút do dự đem phiếu bỏ cho cái kẻ lạnh băng kia......”

“Thật sự là không công bằng mà! Cậu nói có đúng không? A Việt......”

Nói tới đây, Chu Văn Diệu thở dài một hơi, sau đó mang theo cười, đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Việt.

Mà Phương Thanh Nhã cùng Ôn Noãn ở một bên sớm đã trầm mặc.

Rõ ràng, ‘hắn’ trong miệng Chu Văn Diệu chính là chỉ chính mình.

Hắn ta xác thật ăn rất nhiều đau khổ, chịu rất nhiều tội, trong lòng cũng có rất nhiều rất nhiều điều không cam lòng, nhưng mà......

Đây không phải là lý do hắn ta oán hận người khác, tổn thương người khác.

Ôn Noãn nhìn ly rượu đỏ rỗng trước mặt nghĩ như vậy.

Mà lúc này, Chu Văn Diệu lại mở miệng, “Cậu xem thử cậu, cho dù đã trở thành bộ dạng này, vẫn sẽ có người đối với cậu không rời không bỏ, rõ ràng bằng cấp cực cao, lại cam nguyện đến Phong gia làm một người chăm sóc bệnh nhân tầm thường, đối với cậu cuồng dại không thay đổi, nói ra thì, tôi thật sự rất hâm mộ nha......”

Nói xong, Chu Văn Diệu vòng qua Phong Việt đi tới trước mặt Ôn Noãn, trong nháy mắt nhạc tiếng vang lên.

Chu Văn Diệu khom lưng chìa tay, “Tống tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu được không?”

Nghe vậy, không chỉ có Ôn Noãn sửng sốt, đối diện cô Phương Thanh Nhã càng kinh ngạc bật mạnh dậy.

“Chu Văn Diệu......”

Cô ta gần như là thất thố gào lên.

Nhưng Chu Văn Diệu lại như là hoàn toàn không nhìn thấy cô ta tồn tại, như trước nghiêm túc nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn không hề nghĩ ngợi chuẩn bị cự tuyệt, chỉ là lời của cô còn chưa nói ra miệng.

Chu Văn Diệu đã cong cong khóe miệng, “Nếu Tống tiểu thư quen biết Tần Tuyết Mai tôi nghĩ em sẽ không cự tuyệt tôi......”

Mẹ!

Ôn Noãn suýt chút kêu ra tiếng, hai mắt nhanh chóng trừng lớn.

“Chu Văn Diệu.”

Cô cũng đứng lên, bình tĩnh gọi một tiếng.

“Tống tiểu thư?”

Chu Văn Diệu tay duỗi duỗi tới trước.

Thấy thế, Ôn Noãn nhìn nhìn Phong Việt ngồi trên xe lăn như cũ không chút phản ứng, lại nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, hít vào một hơi thật sâu, đem tay mình đặt lên tay trước mặt, thanh âm trong nháy mắt lạnh xuống.

“Chu tiên sinh, tôi không biết khiêu vũ, ngài khoan dung nhiều chút.”

Nói xong, đi theo hắn ta qua chỗ trống bên cạnh.

Mà Phong Việt chỉ cảm giác lúc lụa trắng của nữ sinh bên cạnh thoáng qua, trong mắt tức khắc trở nên đỏ tươi.

Phương Thanh Nhã quá mức để ý hai người khiêu vũ bên kia, mà hoàn toàn bỏ qua trạng thái khác thường của Phong Việt bây giờ.

Lúc này trong lòng Phương Thanh Nhã sớm đã bị bao trùm trong nồng đậm bất an cùng hoảng sợ, cô ta không hiểu, thật sự không hiểu, rõ ràng người trong lòng Văn Diệu là cô không phải sao? Rõ ràng đêm qua hai người bọn họ còn ôn tồn ở trên giường không phải sao? Vì cái gì...... Vì cái gì hắn ta phải chọn ở thời điểm như thế, ở trước mặt nhiều người như vậy làm cô ta mất hết mặt mũi, không chút để ý cảm nhận của cô ta mà đi mời một nữ nhân khác khiêu vũ, vì sao? Vì sao?

Phương Thanh Nhã trong lòng hét to, hai tay siết chặt, móng tay mới làm xong khảm thật sâu vào lòng bàn tay cô ta, lưu lại dấu đỏ đậm thật sâu, cô ta lại không hề hay biết, liên tục nhìn hai người trước mặt.

Mà bên kia Ôn Noãn nói không biết khiêu vũ cũng không chỉ là nói suông, trên cơ bản là tóm được cơ hội liền giẫm lên chân đối phương.

Nhưng Chu Văn Diệu dường như căn bản là không cảm giác đau, mỗi lần bị đạp tươi cười trên mặt đều không biến đổi, vẫn liên tục nhảy.

Một khúc sắp kết thúc, Chu Văn Diệu liền ôm chặt thắt lưng Ôn Noãn, đem cô gái luôn bảo trì khoảng cách kéo vào trong ngực mình, đưa tay nâng cái ót của cô, cúi đầu liền muốn......

Ôn Noãn không kịp phản ứng nhanh chóng trừng lớn hai mắt, chỉ là môi hai người còn chưa chạm nhau.

“Chu Văn Diệu!”

“Chu Văn Diệu.”

Hai đạo thanh âm trước sau vang lên.

Tiếng thứ nhất lãnh liệt mà bình tĩnh, mang theo sát khí đẫm máu nghênh diện đánh tới.

Tiếng thứ hai sốt ruột mà kích động, kèm theo âm thanh ly rượu rơi xuống vỡ tan trên đất.

“Rốt cuộc không giả vờ nữa sao?”

Chu Văn Diệu hơi quay đầu qua, ánh mắt từng chút lạnh xuống.

“Phong Việt.”

Bốn mắt nhìn nhau, Phong Việt trông thấy đối phương một bộ hàn khí tỏa ra, bỗng nhiên câu khóe miệng lên.

“Ngươi không phải, đã sớm biết rồi sao?”

“Hửm?”

-----