Chương 7: TG1 - Nam thần là người thực vật (7)

Chương 7: TG1 - Nam thần là người thực vật (7)

Kết cục của việc không có chuyện gì mà tú ân ái chính là, ngày hôm sau Ôn Noãn cả người vô lực nằm ở trên giường, cổ họng đau rát bản thân chỉ cảm thấy thanh âm giống như không phát ra được nữa, trong đầu giật giật càng thêm đau, đau đến mức cô quả thực không biết nên làm cái gì mới thoải mái được.

Cho dù không đi bệnh viện, Ôn Noãn cũng biết hiện tại cô tám chín phần mười là phát sốt, hơn nữa còn sốt rất nặng, cả người đều nóng hừng hực, đầu óc choáng váng, cô như vậy cho dù có nguyện ý, chỉ sợ người Phong gia cũng sẽ không để cô lại đi chăm sóc Phong Việt......Đúng như dự đoán, lão quản gia Phong gia Chu thúc vừa nhìn thấy Ôn Noãn, liền lập tức cho cô nghỉ phép bảy ngày, yêu cầu cô khỏe lại mới được quay lại làm việc.

Ôn Noãn vừa ở trong lòng cảm thán một tiếng quả nhiên không ngoài dự đoán, giây tiếp theo khóe mắt liền liếc thấy một người, Chu Văn Diệu trạng thái buồn ngủ mặc một bộ đồ ngủ đen tuyền, dựa vào lan can cầu thang, nhìn về phía cô cười hết sức cợt nhã.

Chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt Ôn Noãn tức khắc lạnh xuống, sau đó không nói một lời xoay người vào phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạt.

Lại không nghĩ tới chờ cô đem đồ thu dọn xong, đang chuẩn bị ra cửa, vừa đi tới đại sảnh Phong gia, liền nhìn thấy Chu Văn Diệu đã thay một thân tây trang, đang ngồi thẳng tắp trước bàn, động tác tao nhã ăn bữa sáng.

Chỉ có điều cái bộ tao nhã này lại mang theo cảm giác làm tịch.

Vừa nhìn thấy Ôn Noãn, người này lập tức liền buông dao nĩa trong tay xuống, nhẹ nhàng lau miệng, xong lập tức nhìn về phía Ôn Noãn, trong mắt hợp thời mà mang theo một tia kinh ngạc.

“Tống tiểu thư, sao lại......”

“Phải, chuyện đêm qua là tôi không đúng, tại đây tôi có thể cùng cô nói lời xin lỗi, thậm chí cô muốn bồi thường cái gì, cũng là có thể, làm sao...... làm sao có thể......”

Vừa nghe hắn ta nói như vậy, Ôn Noãn biết người này trăm phần trăm là cố ý, cô cũng không tin Chu thúc không nói với hắn hiện tại cô phát sốt 39.5 độ, lại càng không tin hắn ta không nhìn ra bộ dạng hiện tại của cô có bao nhiêu sao không đúng, còn phải mở miệng trêu đùa, thật đúng là thói hư tật xấu đã ăn vào trong xương cốt.

Ôn Noãn không nói một lời liếc mắt nhìn hắn, trong lòng lại nghĩ đến Phong Việt của cô còn ở trong tay người này, vậy chỉ có thể nhẫn nại tính tình quay đầu về phía người đàn ông đang ngồi ở đó lộ ra nụ cười rực rỡ, “Tôi hiểu rõ, Chu tiên sinh, đêm qua ngài cũng là uống say, cho nên mới nhận lầm tôi là người khác, tôi không cần xin lỗi, cũng không cần bồi thường cái gì, chỉ hy vọng chờ sau khi tôi hết bệnh rồi, Chu tiên sinh có thể để tôi tiếp tục công tác ở nơi này......”

Nói xong, cũng không biết là bệnh quá lợi hại, hay là vì cái gì khác, Ôn Noãn thân thể nhất thời lắc lư muốn ngã, sau đó khẽ đong đưa đầu, lại cứng rắn chống đỡ hướng Chu Văn Diệu cười cười, mang theo túi đồ đứng dậy đi ra ngoài.

Sáng sớm, thiếu nữ mỉm cười, tươi cười đó giống như nụ hoa bách hợp nhỏ sắp nở vừa mới nhiễm phải sương sớm.

Không thể không thừa nhận, ngay cả Chu Văn Diệu ban đầu trong lòng trêu đùa cũng không thể tránh khỏi kinh diễm trong chớp mắt.

Hắn hơi hơi nhếch khóe miệng nhìn Ôn Noãn chậm rãi đi ra sân Phong gia, nhìn cô cười nói câu cảm tạ với người hầu mở cửa cho cô, thời điểm còn đang muốn nhìn tiếp, bỗng bên tai hắn vang lên một thanh âm quen thuộc.

Chu Văn Diệu theo tiếng nhìn lại, thì thấy một mặt kinh hoảng của Phương Thanh Nhã đang đứng ở trên lầu nhìn hắn, trên người nữ nhân mặc áo khoác vàng nhạt, sợi tóc hỗn độn, trên cổ ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy bằng chứng hoan ái tối hôm qua của hai người bọn họ, vừa thấy hắn quay lại nhìn, liền khẽ cắn đôi môi đẹp, “Em cho rằng...... anh đi rồi......”

Hắn ta nghe thấy cô ta kiều kiều mềm mềm nói.

Không biết vì sao, thanh âm hắn vốn cực thích nghe, bộ dạng hắn vốn cực thích nhìn, nhưng sau khi vừa mới lãnh hội được tiểu bách hợp mĩ lệ dính sương sớm kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

Mặt kệ trong lòng nghĩ thế nào, Chu Văn Diệu vẫn hướng về phía Phương Thanh Nhã trên lầu lộ ra tươi cười tà tứ, “Sao có thể? Tối hôm qua không phải đã nói hôm nay anh nghỉ rồi sao, sau đó...... bồi em một ngày.”

Đúng vậy, tối hôm qua dưới nhiều loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn ta rốt cục từ trong miệng Phương Thanh Nhã nghe được lời mà hắn ta muốn nghe từ lâu, có thể nói, bọn họ bây giờ là tâm ý tương thông.

Mà sau khi Phương Thanh Nhã cùng Chu Văn Diệu ra khỏi Phong gia, một thân ảnh trước tiên tắt camera giám sát của Chu Văn Diệu, sau đó chậm rãi đi tới trước một cánh cửa, đi tới trước mặt nam nhân đang ngồi trên xe lăn không thể nhúc nhích, trên mặt lộ ra cung kính cùng từ ái.

“Thiếu gia.”

Nghe vậy, Phong Việt hơi hơi nhếch nhếch khóe miệng.

“Đều, đi rồi?”

Nam nhân nói lời tuy phải cố hết sức, nhưng không hề có một chút bộ dạng hữu tâm vô lực tới cực điểm nào giống tối hôm qua.

“Phải. Tống tiểu thư là rời đi buổi sáng, còn lại là mới vừa đi mười lắm phút trước, chúng ta có thời gian năm phút đồng hồ.”

“Ừm, phân phó, lúc trước?”

Thời gian không nhiều lắm, nam nhân trước tiên chính là muốn hỏi chuyện mà bản thân quan tâm nhất.

“Đều làm thỏa đáng, hiện tại phát triển thuận lợi.”

“Tốt, tối hôm qua?”

“Camera giám sát ngài và Tống tiểu thư tối hôm qua, hắn ta sáng sớm thức dậy liền đi xem xét rồi, nhìn điệu bộ tự phụ của hắn ta, có lẽ đã vào tròng.”

“Ừm.”

“...... Hơn nữa bộ dạng lúc sáng của bọn họ hẳn là đã tâm ý tương thông......”

Nghe được lời này, khóe miệng Phong Việt nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Sớm đã biết. Bác sĩ Lục?”

“Nói ngài gần đây khôi phục không tồi, chẳng ít nhất còn cần thời gian ba tháng.”

“Ba tháng...... Được, thời gian, đến rồi, ngươi, đi......”

Nghe vậy, người đứng trước mặt hắn gật gật đầu, vừa chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, lúc chạm vào tay nắm cửa, ma xui quỷ khiến quay đầu lại, do dự nói, “Buổi sáng, Tống tiểu thư lúc đi cố ý dặn dò tôi mỗi ngày vào giờ này dẫn ngài đi ra ngoài phơi nắng, không biết thiếu gia......”

Nghe vậy, ánh mắt Phong Việt giật mình trong giây lát, lập tức liền trả lời, “Không, cần.”

“Vâng.” Người tới vặn mở tay nắm cửa, lại lúc trước khi đi nhớ tới thiếu nữ mặt đỏ bừng kia, đã sốt mơ mơ màng màng rồi, mà biểu cảm vẫn còn một mặt khẩn cầu, còn có cô lúc ở trước mặt Chu Văn Diệu miễn cưỡng cười lấy lòng, tạm ngừng, vẫn là lại mở miệng, “Kỳ thực, Tống tiểu thư còn rất tốt, thiếu gia ngài......”

Lời nói kế tiếp hắn ta cũng không có nói hết, cũng không chuẩn bị lại tiếp tục nói nữa, vặn mở cửa phòng liền đi ra ngoài.

Nhìn cửa phòng khép chặt, Phong Việt ánh mắt thâm thúy lóe lóe, không hiểu sao mà lại hồi tưởng lại buổi sớm kia lần đầu tiên hắn cùng với cô gặp mặt.

“Xin chào, tôi là Ôn Noãn......”

Hắn nghe thấy cô nói như vậy.

Bất giác, Phong Việt nhìn cánh cửa kia đến thất thần.

Đêm qua hắn xác thật là đang diễn trò cho Chu Văn Diệu xem, chỉ có điều tất cả thật sự đều là diễn trò sao?

Cảm mạo bảy ngày, Ôn Noãn thật sự cảm giác bản thân bị giày vò có chút ngoan rồi, soi gương cảm giác ngay cả mặt cũng nhỏ đi rất nhiều, quan trọng nhất là cô nhớ Phong Việt rồi.

Cô không ở đó mấy ngày nay, cũng không biết đối phương rốt cuộc có ăn ngon ngủ kỹ hay không, phơi nắng, tắm rửa thì là ai giúp hắn đây?

Ôn Noãn càng nghĩ thì càng phát giác nỗi nhớ tựa như lớn thêm.

Ôn Noãn bên này tư niệm lan tràn, một bên khác Phong Việt cũng cảm thấy chung quanh bản thân giống như nơi nơi đều tràn ngập cái thân ảnh đầy sức sống kia.

Hiện tại cảm tình của Phương Thanh Nhã và Chu Văn Diệu có thể nói là phát triển không ngừng, cũng không quan tâm đến hắn, hắn đã mấy ngày chưa thấy hiện trường trực tiếp của hai người bọn họ, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể ra ngoài phơi nắng, đây là điều trước kia hắn căn bản không có khả năng hưởng thụ.

Đắm mình trong ánh nắng chiều ấm áp, đột nhiên, Phong Việt thấy một bé mèo con nhỏ màu cam đang lăn mình ra khỏi bụi hoa bên cạnh, cũng không biết có phải lăn quá đà hay không, sau khi ngừng lăn, choáng váng mơ hồ nằm trên mặt đất nửa ngày cũng chưa nhúc nhích.

Mà chờ thời điểm phục hồi tinh thần, hắn liền thấy nó lung la lung lay nhào về hướng hắn bên này, meo meo meo kêu lên không ngừng, cũng không biết là muốn ăn hay đang làm nũng.

Thấy bé mèo con này, không hiểu sao Phong Việt lại nghĩ tới cô nàng cũng đáng yêu như vậy.

Hắn thật lâu chưa gặp cô......

Sau đó hắn nhìn vật nhỏ bên cạnh chân có lẽ là chưa được cho ăn, ngẩng đầu lên nhìn hắn nghiêng đầu nghi hoặc, liền lung lay lảo đảo đi tới một bên khác, chẳng qua phương hướng nó đi lại là một bụi hoa hồng.

Hoa hồng dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt kiều diễm, nhưng những chiếc gai của nó cũng không kém phần sắc bén mà ác liệt.

Mắt thấy vật nhỏ kia gật gù đắc ý cũng không ngoảnh đầu lại mà cứ hướng gai nhọn nhào tới, lông mày Phong Việt không dấu vết nhíu lại.

Mèo con như vậy có bao nhiêu tương tự với hắn trước kia, biết rõ có gai, mà vẫn cứ phải đâm đầu vào.

Cũng bởi vì phía trước chỉ có một con đường để đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu cam kia, ngay lúc đối phương sắp máu tươi đầm đìa, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhanh chóng từ bên cạnh hắn chạy vọt qua, lúc vật nhỏ kia đυ.ng vào bụi hoa hồng, một phen ấn nó xuống, sau đó đưa tay ôm nó vào trong lòng.

“Nha, may mắn ta chạy đến đủ nhanh, bằng không mi có mà nếm mùi đau khổ a!”

Nói xong, Ôn Noãn quay đầu, từ trong bụi hoa hồng, ôm con mèo nhỏ trong ngực, hướng về phía hắn cười rực rỡ tươi đẹp.

“Xem nè, Phong Việt, xem em phát hiện cái gì nè, một con mèo nhỏ!”

Đồng thời, con mèo nhỏ ngốc nghếch trong ngực cô cũng hướng hắn meo một tiếng.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Phong Việt chỉ cảm thấy về sau mặc kệ qua bao lâu, đều sẽ vĩnh viễn tồn tại sinh động mà mỹ lệ ở trong trí nhớ của mình.

Gọi tên, cứu vớt.

Khóe miệng Phong Việt nhếch lên.

Cùng lúc đó, vừa đến hậu viện, Phương Thanh Nhã bắt gặp tươi cười của Phong Việt chỉ cảm thấy máu toàn thân từ trên xuống dưới trong nháy mắt đều muốn đông lại thành băng.

Hắn, hắn, hắn vậy mà......

Sáng hôm sau, sau khi Ôn Noãn lại đẩy Phong Việt rời khỏi phòng, cô đem camera lỗ kim trong phòng mình tháo xuống, lén lút vứt ra ngoài.

Sau đó, thời gian Phong Việt phải uống thuốc mỗi tháng một lần đã đến.

Ôn Noãn nhìn quản gia trước mặt, và đống lớn thuốc trong tay ông ta, đống thuốc đó, đống thuốc đó lại là thứ mà vài năm nay Phong Việt luôn uống......

Ôn Noãn trên mặt cười cực kì miễn cưỡng, ngẩng đầu nghiêm cẩn nhìn quản gia trước mặt.

“Phong Việt hiện vẫn chưa ăn gì, uống thuốc sẽ gây tổn thương dạ dày, Chu thúc, nếu như được, có thể nhờ thúc đi phòng bếp giúp tôi mang một phần đồ ăn lên trước được không, chờ tôi uy Phong Việt ăn xong, mới cho anh ấy uống thuốc có được không?”

Nghe vậy, Chu thúc nhíu nhíu mày, hồi lâu mới gật gật đầu.

Thấy ông ta phải đi, Ôn Noãn đưa tay liền kéo lại ống tay áo của ông ta.

“Thuốc để lại chỗ này đi, sao thế, Chu thúc còn muốn mang theo thuốc đến phòng bếp à, chỗ này chỉ có tôi, không người khác, ta coi chừng là được rồi!”

Nghe được lời như vậy, trong mắt Chu thúc hiện lên một tia do dự, giằng co hồi lâu, ông ta vẫn đem thuốc để xuống.

Mỉm cười nhìn Chu thúc rời khỏi Ôn Noãn nháy mắt liền quay về trong phòng của mình, chờ cô trở lại trong tay cũng nắm một lọ thuốc, cô hít sau một hơi, nhanh chóng đem hai cái lọ thuốc thuốc tráo đổi.

Đem viết vitamin kia nhét vào bên trong túi của mình, còn lại lọ thuốc toàn tiếng Anh kia đặt nguyên vẹn lại chỗ cũ, sau đó yên tĩnh ngồi về bên cạnh Phong Việt, cũng không biết có phải do chưa làm qua chuyện xấu bao giờ hay không, toàn thân cô vậy mà đều run đến lợi hại.

Vì để tìm sự an ủi, cô nhanh chóng nắm lấy tay Phong Việt.

Chờ cô nắm chặt rồi, Phong Việt mới phát hiện trong lòng bàn tay cô một mảnh lạnh lẽo.

Thấy thế, Phong Việt hơi hơi rũ mắt.

Như hắn dự đoán, cô thật sự nhìn ra thuốc mình uống có vấn đề.

Mà đồng thời, Phương Thanh Nhã ngồi trong phòng mình kinh hoảng che kín miệng mình, Chu Văn Diệu thì chăm chú nhìn hai người trong màn hình theo dõi đang nắm chặt tay, câu môi cười.