Chương 8: Tốt Nhất Là Khắc Chết Các Ngươi

Tiêu Vũ cười xùy một tiếng, nói: "Được, vậy ta gả cho Vũ Văn Thành, tốt nhất là khắc chết các ngươi!"

Vũ Văn Phong sửng sốt một lát, Vũ Văn Thành lại không khỏi hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Tiêu Vũ nói: “Trước đây phụ hoàng từng tìm thiên sư đoán mệnh cho ta, nói ta mệnh trung mang sát, sẽ khắc chết người thân nhất, còn hủy diệt vận mệnh quốc gia, bảo phụ hoàng lưu đày ta đến Ninh Nam tháp mới có thể trấn áp sát khí của ta."

"Trước kia ta còn cho là giả, phụ hoàng cũng không tin, nhưng bây giờ xem ra... hình như là thật đấy." Tiêu Vũ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của hai cha con Vũ Văn Phong.

Đúng như dự đoán, sắc mặt người cha tối sầm lại, nhi tử cũng ngập ngừng nhìn Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong vốn muốn giữ lại Tiêu Vũ để ổn định lòng người, thể hiện lòng nhân từ, nhưng bây giờ xem ra có phần không ổn.

Suy cho cùng thì tộc Tiêu thị quả thực đang suy tàn, nói không chừng là do Tiêu Vũ khắc thật.

Nhưng trong chuyện này vẫn có chút kỳ quái, vì sao Tiêu Vũ lại chủ động nói ra chuyện này, còn yêu cầu đến Ninh Nam tháp? Trong chuyện này có thể có điều mờ ám.

Tiêu Vũ biết Vũ Văn Phong đa nghi, lập tức ngẩng đầu lạnh giọng nói: “Dù sao ta cũng không muốn sống, nhưng dù có chết, ta cũng không muốn thành quỷ của Vũ Văn gia!”

Lúc này mọi người mới nhìn thấy trên cổ Tiêu Vũ có một vết máu.

"Có chuyện gì vậy?" Có người hỏi.



Thước Nhi nghẹn ngào trả lời thay Tiêu Vũ: "Công chúa… nàng đã treo cổ tự tử."

Vẻ mặt của Vũ Văn Phong lập tức dịu lại. Đây có lẽ là hành động hèn yếu muốn trốn tránh, nhưng thế cũng tốt, chết ở đất hoang sẽ không ảnh hưởng đến cái danh nhân từ của ông ta.

"Nếu vậy thì cứ như ngươi mong muốn đi." Vũ Văn Phong thản nhiên nói, đơn giản tựa như tùy ý vứt bỏ một gói hàng.

Văn Thanh Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Vũ Văn Thành chọn nàng ta nhưng không ai muốn chia sẻ phu quân mình với một nữ nhân khác mà, phải không?

Huống chi người đó còn là Tiêu Vũ đã từng khiến nàng ta cảm thấy vô cùng tự ti.

"Nghe nói Trưởng Công chúa ca múa song tuyệt, hôm nay là ngày lành, không bằng để Trưởng Công chúa ca múa một khúc cho mọi người đi." Bên cạnh có người cười nói.

Tiêu Vũ nhìn qua.

Đó là một nam tử trẻ có khuôn mặt trắng trẻo. Là Thẩm Hàn Thu, hộ vệ tổng quản của hoàng cung.

Nếu nói Vũ Văn gia là trăm phương ngàn kế thì Thẩm Hàn Thu chính là kẻ phản bội! Nếu không có Thẩm Hàn Thu nội ứng ngoại hợp, nàng không tin Vũ Văn gia có thể thuận lợi tiến hành phát động cung biến như vậy.



Nàng là Trưởng Công chúa, nhưng hôm nay những người này muốn nàng ca múa, đây rõ ràng là sỉ nhục nàng. Tuy rằng không thương gân động cốt nhưng cũng không khác gì đánh gãy xương sống nàng.

Hành động này nhằm đè bẹp giẫm đạp thân phận hoàng tộc, lòng kiêu hãnh và tôn nghiêm của nàng xuống đất.

Tiêu Vũ đứng đó, lòng bàn chân như mọc rễ, tức giận nhìn Thẩm Hàn Thu.

Thẩm Hàn Thu nở nụ cười: "Tiêu Vũ, ngươi không nghe thấy sao? Lẽ nào hôm nay ngươi còn muốn trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo như Công chúa à?"

“Bệ hạ, Ngụy Vương yết kiến.” Một giọng nói phá vỡ cục diện lúc này.

Mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện.

Chỉ nhìn thấy một công tử mặc cẩm bào màu đen đang chậm rãi đi tới. Lúc này bên cạnh còn có một người hầu đỡ hắn.

Đi được hai bước, Ngụy Vương Ngụy Ngọc Lâm ho khan hai tiếng, khiến người ta có cảm giác thở không ra hơi.

Dù ai nhìn thấy cũng phải cảm thán một câu, thật đáng thương, một công tử đẹp trai như vậy lại làm con tin. Càng đáng tiếc hơn là năm đó hắn vì cứu Trưởng Công chúa mà rơi vào đầm lạnh, để lại mầm mống bệnh tật, sức khỏe vẫn luôn không được tốt.

"Ngụy Ngọc Lâm bái kiến bệ hạ." Sau khi Ngụy Ngọc Lâm đi vào, ánh mắt hắn chỉ hơi dừng lại trên người Tiêu Vũ một lát, sau đó hành lễ với Vũ Văn Phong.

Trên mặt Vũ Văn Phong lập tức lộ ra vẻ hài lòng.