"Cho dù các ngươi không nhận vị Hoàng đế là ta này cũng phải nhận! Nếu người nào không phục!" Vũ Văn Phong nói tới đây thì bảo: "Thành Nhi, ngươi cứ kéo người ra ngoài chém thẳng!"
Vũ Văn Thành vội vàng nói: "Vâng."
Văn Viễn Đạo thấy thế vội bảo: "Hôm nay lúc ta ra ngoài phát hiện xe ngựa bị mất, ta biết, chuyện này nói tiếp có thể có chút khiến người ta khó mà tin được."
"Nhưng tối hôm qua Văn phủ bọn ta bị trộm, cả nhà từ trên xuống dưới, quả thực như nhạn bị nhổ lông, kho củi cả một bó củi cũng không còn..." Lúc Văn Viễn Đạo nói tới đây thì tức giận không thôi.
Lời vừa nói ra, tựa như đổ nước vào trong chảo dầu nóng.
"Chuyện này có gì khó tin! Quý phủ bọn ta cũng bị ăn trộm!" Lại bộ Thượng thư không nhịn được phụ họa.
"Tướng quân phủ bọn ta cả ngựa trong chuồng ngựa cũng không thấy đâu."
"Son phấn bột nước của nữ quyến phủ bọn ta cũng bị trộm!"
"Còn bọn ta nữa!"
"So với các ngươi, ta may mắn hơn nhiều..." Một người trong đó mở miệng.
Mọi người quay sang, vẻ mặt thù hận, còn có cá lọt lưới à?
Chỉ nghe Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm như khóc như cười nói: "Phủ bọn ta còn thừa lại hai túi bột mì và hai mươi lượng bạc, có lẽ là vì phủ ta còn có người mẹ già tám mươi tuổi, cộng thêm hai đứa bé vừa mới chào đời."
Ồ! Đám đạo chích này vậy mà còn chú ý như vậy!
Có điều hôm nay tại đây đều là trọng thần trong triều, nhà ai thật sự thiếu hai mươi lượng bạc kia chứ? Vì vậy chút tiền để lại ấy khiến người ta cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười. Ánh mắt mọi người nhìn Bùi Kiêm không còn thù hận như vậy nữa.
Ngụy Ngọc Lâm đứng trong đám người. Trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên. Phủ những người này đều mất đồ... Hình như, hình như Ngụy Vương phủ bọn họ không mất gì thì phải?
Nghĩ vậy, Ngụy Ngọc Lâm lập tức hơi rũ mắt, giữ kín như bưng. Chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết. Bởi vì nếu có người phát hiện chỉ có Ngụy Vương phủ may mắn thoát nạn, mọi người cũng sẽ không vui mừng cho Ngụy Vương phủ. Hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện gì đáng để vui mừng. Tất cả mọi người đều mất đồ, chỉ có hắn là không mất, hắn rất có thể bị nghi ngờ là kẻ trộm.
Đúng là tối hôm qua hắn đυ.ng phải nữ tặc kia, nhưng Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy toàn bộ kinh thành, kể cả hoàng cung, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định không phải một nữ tặc có thể làm được. Khỏi cần phải nói, chỉ nói cái long ỷ kia, không phải người bình thường có thể dời đi được đúng không?
Toàn bộ triều đình đã rối thành một nùi, mọi người lần lượt kể chuyện đã xảy ra ở phủ của mình. Lúc trước chỉ là nhà kho trong phủ mất đồ, bọn họ còn cảm thấy có thể là bị cường đạo theo dõi, bị người ta thừa dịp rối ren hành sự. Nhưng hiện tại mất nhiều đồ như vậy thì rất khó giải thích.
"Thật không dám giấu giếm, ngay cả chậu rửa mặt của ta cũng mất."
"Ngươi như vậy thì tính là gì? Đũa ăn cơm ở phủ bọn ta cũng bị người ta lấy đi rồi!"
Đám đại thần lập tức cùng chung chí hướng.
Vũ Văn Phong nghe người bên dưới nói chuyện không ngừng thì đầu óc vang lên ong ong: "Đủ rồi."
"Bệ hạ, lời bọn ta nói đều là thật, xin bệ hạ làm chủ cho bọn ta!" Văn Viễn Đạo nhìn Vũ Văn Phong, mong đợi nói.
Vũ Văn Phong: "..." Làm chủ? Ông ta có thể làm chủ cho những người này, nhưng ai làm chủ cho ông ta đây!
Hôm nay Vũ Văn Phong mới chuẩn bị chính thức đăng cơ, cũng chính vào hôm nay, ông ta gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi soán vị. Hơn nữa trong khoảnh khắc này, ông ta vậy mà có chút hoài niệm cuộc sống làm Thừa tướng lúc trước.
Tên Hoàng đế Tiêu gia vô dụng kia cực kỳ nghe lời thần tử, ông ta nói cái gì thì chính là cái đó, hơn nữa còn nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Lúc làm Thừa tướng thật tốt!
Một người ăn no cả nhà không đói bụng, nào như hiện tại, nhìn xuống dưới, một đám thần tử gào khóc đòi ăn. Có điều suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không còn bóng dáng. Vũ Văn Phong nhanh chóng đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ do quyền lực mang tới.