Chương 41: Vay Tiền

Tiêu Vũ thấy thế thay đổi suy nghĩ rồi nói: "Chi bằng ngươi mượn ít tiền cho ta mượn?"

Tiêu Vũ biết lời nói này của mình vô cùng không biết xấu hổ, nhưng thứ nàng muốn chính là hiệu quả này. Lúc này thể diện có tác dụng gì, điều nàng cần chính là nhanh chóng khiến Ngụy Ngọc Lâm buồn nôn. Nếu không mượn được tiền vậy thì phải đạt được mục đích cuối cùng, khiến sau này Ngụy Ngọc Lâm không muốn nhìn thấy mình nữa!

Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nhìn Tiêu Vũ, liếc mắt cái đã thấy ngay mục đích của Tiêu Vũ. Hắn dám đảm bảo, Tiêu Vũ cố ý!

Hắn cứ không muốn để Tiêu Vũ đạt được mục đích.

Nghĩ vậy, Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Trần Thuận Niên.

Trần Thuận Niên lập tức căng thẳng, không phải Ngụy Vương muốn hỏi mượn tiền mình đấy chứ? Đại nhân vật như vậy nếu sau khi mượn tiền quên trả thì phải làm sao? Thế chẳng phải ông ta phải cắn răng nuốt máu à?

Ngụy Ngọc Lâm tiện tay ném một cái ngọc bội cho Trần Thuận Niên: "Thứ này, ngươi xem đáng giá bao nhiêu tiền?"

Trần Thuận Niên vừa thấy thì đôi mắt lập tức phát sáng: "Đáng giá! Đáng giá không ít tiền!"

"Gán cho ngươi, lấy năm lượng bạc cho Tiêu Vũ, lát nữa ta sẽ phái người trả gấp đôi bạc cho ngươi. Nếu trong ba ngày không có tiền đưa tới, ngọc bội này sẽ là của ngươi." Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên nói.

Trần Thuận Niên không ngờ rằng còn có chuyện tốt như vậy.

Đây chính là ngọc phỉ thúy thượng hạng, ít nhất cũng phải đáng giá năm trăm lượng bạc ròng! Bây giờ Ngụy Vương vậy mà chỉ đổi năm lượng bạc!

Nếu như Ngụy Vương phái người tới lấy ngọc bội về, vậy ông ta chỉ lời năm lượng. Nếu không phái người tới... vậy ông ta đầu tư ít nhưng lời nhiều, còn áp giải phạm nhân tới vùng đất hoang sơ gì nữa. Thế không phải là có luôn tiền tài tự do, trở về nhà dưỡng lão sao?

Trần Thuận Niên thoải mái đồng ý: "Được!"

Trong lúc nói chuyện, Trần Thuận Niên lấy năm lượng bạc ra đưa cho Tiêu Vũ.



Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, cũng không chê ít, vui mừng nói: "Đa tạ Ngụy Vương điện hạ, ngươi yên tâm, sau này nhất định ta sẽ trả lại ngươi gấp mười gấp trăm lần."

Sau khi Trần Thuận Niên nghe xong có cảm giác một lời khó nói hết, vị tiền Trưởng Công chúa này đúng là khoác lác không cần bản nháp! Miệng mở lời ra!

Đợi Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn rời khỏi đại doanh lưu đày, Thiết Sơn mới hoàn hồn: "Công tử, hôm nay không phải ngài tới tìm Tiêu Vũ gây chuyện sao?"

"Sao trong nháy mắt còn để nàng mượn của chúng ta năm lượng bạc?"

Thế không phải là "mất máu" à?

Tuy rằng công tử không thừa nhận, nhưng nhất định là công tử thích Tiêu Vũ!

Lúc này Ngụy Ngọc Lâm cũng ý thức được vấn đề hôm nay mình bị Tiêu Vũ nắm mũi dắt đi, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc.

Hồi lâu sau Ngụy Ngọc Lâm mới lên tiếng: "Tiêu Vũ này tuyệt đối không đơn giản, trước tiên cần phải tiếp cận nàng mới có thể biết cuối cùng nàng có mục đích gì."

Thiết Sơn hỏi: "Thuộc hạ thấy Tiêu Vũ không có mục đích gì, một Công chúa vong quốc như nàng có thể có mục đích gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn phục quốc hay sao?"

"Trái lại là công tử ngài, hình như có mục đích khác với Tiêu Vũ..." Thiết Sơn nhỏ giọng nói.

Ngụy Ngọc Lâm liếc Thiết Sơn, nếu không phải lúc trước Thiết Sơn từng cứu mạng hắn, hơn nữa tự nguyên tới Đại Ninh với hắn thì hắn đã gói Thiết Sơn thành quả bóng ném về Ngụy quốc từ lâu rồi.

Thiết Sơn không ý thức được mình vừa nhảy qua khu vực cấm của Ngụy Ngọc Lâm.

Trời còn chưa sáng tỏ hai người bọn họ đã rời thành đi tìm Tiêu Vũ. Lúc này còn sớm, Ngụy Ngọc Lâm tăng tốc, dự định trở về tham gia tảo triều. Theo lý thuyết con tin như hắn không cần lên triều, nhưng hôm nay là đại điển đăng cơ của Vũ Văn Phong, đương nhiên hắn phải có mặt.

Tối hôm qua đám hạ nhân trong phủ Văn Thượng thư bận rộn cả đêm cũng không kiểm kê rõ ràng cuối cùng trong phú đã mất cái gì. Bởi vì lớn từ vàng bạc đồ ngọc, nhỏ từ bó củi, đều biến mất không còn bóng dáng. Cứ như sơn tặc vào thôn, phủ của Văn Thượng thư chỉ còn bốn bức tường.