Lúc này Ngụy Ngọc Lâm nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra bản thân đang ở bên trong phòng ngủ của mình, hơi bất ngờ, lực trên tay cũng giảm xuống.
"Ngươi là người nơi nào?" Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng hỏi.
Vừa hỏi vừa vươn tay ra chuẩn bị lấy mạng che mặt màu đen ra.
Tay Tiêu Vũ thêm lực, bóp chặt khiến Ngụy Ngọc Lâm đau xót.
"Ngụy Ngọc Lâm, tốt nhất là ngươi nên buông tay ra, hôm nay ta đưa ngươi trở về là đã buông tha cho ngươi rồi, nếu ngươi thấy vẻ bề ngoài của ta thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức." Trong mắt của Tiêu Vũ lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Lúc này trong lòng Ngụy Ngọc Lâm tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng là hắn đang ở trong cung, lại bị nữ tử áo đen này đánh bất tỉnh, đến khi có ý thức lại, dường như hắn đã bị cho vào trong bao tải.
Hắn chưa kịp giãy giụa đi ra khỏi bao tải thì bao tải được mở ra, nhìn lại thì thấy hắn đã trở về Ngụy vương phủ rồi.
Trong suốt quá trình, hắn thậm chí còn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, về phần nữ tử áo đen trước mặt này, lai lịch của nàng cũng rất kỳ lạ! Hơn nữa, nàng còn có bản lĩnh lớn đến mức có thể thoát khỏi sự truy lùng của Thẩm Hàn Thu mà rời khỏi hoàng cung.
Không biết là địch hay bạn.
Nếu như là bạn thì tốt, còn nếu là địch... đã biết chuyện của hắn thì sợ rằng giữ lại sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy hắn lại có bạn ở Đại Ninh triều này.
Tay của Ngụy Ngọc Lâm khựng lại: "Cuối cùng thì mục đích của ngươi là gì?"
Ngụy Ngọc Lâm nhớ đến những gì đã trải qua, cảm thấy lạnh cả sống lưng, người này rốt cuộc là ai, người này biết hắn cũng không lạ, trong kinh thành, không ít người biết hắn. Nhưng người này dám đến Ngụy vương phủ, khiến cho hắn cảm thấy thật đáng sợ.
Người này đã nghĩ ra thủ đoạn nào để uy hϊếp hắn rồi sao?
Bàn tay của Tiêu Vũ đang bóp cổ Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên động đậy, từ bóp chuyển sang sờ.
Những ngón tay lạnh buốt của nàng chạm vào cơ thể của Ngụy Ngọc Lâm, khiến toàn thân Ngụy Ngọc Lâm hơi cứng đờ.
Chỉ nghe thấy Tiêu Vũ nói: "Sao ngươi không buông tay ra? Chẳng lẽ ngươi còn định cá chết lưới rách với ta sao? Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi bóp cổ ta trước thì cũng chưa chắc là đối thủ của ta đâu."
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy Tiêu Vũ buông tay ra trước, lúc này cũng buông ra.
Tiêu Vũ nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của Ngụy Ngọc Lâm, trong phút chốc sững người, đưa tay lên sờ soạng.
"Chậc, khuôn mặt này đúng thật là rất đẹp." Tiêu Vũ cảm thán.
"Ta cứu ngươi, thật ra cũng không có mục đích gì, ta chỉ thấy vẻ bề ngoài của ngươi không tệ, đột nhiên có suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc thôi." Tiêu Vũ cười hơi đắc ý, nói.
Từ thương hoa tiếc ngọc này không thích hợp dùng trên người của nam nhân.
Nhưng nếu nam nhân này lớn lên giống như Ngụy Ngọc Lâm thì lại vô cùng hợp lý.
Khuôn mặt Ngụy Ngọc Lâm rất bình tĩnh: "Nữ tặc to gan, dám nói bậy nói bạ!"
Tiêu Vũ rất vô tội: "Ai nói ta là nữ tặc chứ? Vậy ngươi không phải là nam tặc hả? Chẳng lẽ người đi trộm đồ trong hoàng cung chỉ có ta hay sao?"
Huống hồ nàng chỉ về nhà thôi mà! Công chúa về nhà sao lại xem như trộm được chứ?
Ngụy Ngọc Lâm tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên khỏi giường.
Nguyên nhân không thể nhảy dựng lên là bây giờ chỉ có nửa người của hắn lộ ra bên ngoài, chân vẫn còn ở bên trong bao tải!
Nhìn xem này, nói gì mà thương hoa tiếc ngọc chứ, trộm hương cắp ngọc thì có!
Trong tên của hắn còn có chữ Ngọc...
Nghĩ vậy, Ngụy Ngọc Lâm trợn mắt nhìn Tiêu Vũ.
"Tùng tùng... Bụp..." Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ mõ cầm canh.
Tiêu Vũ tính toán thời gian, biết rằng bản thân phải chạy nhanh ra ngoài, nếu không trời sẽ sáng, không dễ để hành động nữa.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ duỗi tay ra, nhéo lên mặt của Ngụy Ngọc Lâm.
Động tác của Tiêu Vũ rất nhanh, đợi đến khi Ngụy Ngọc Lâm nhảy ra khỏi bao tải, Tiêu Vũ đã lùi về phía sau.