Chương 31: Đánh Ngụy Ngọc Lâm

Tiêu Vũ yên tâm: "Nếu đã là bạn thì chúng ta sẽ không dùng đến nắm đấm đúng không? Bây giờ chúng ta hẳn là phải đoàn kết với nhau rời khỏi chỗ này."

"Đã là bạn rồi thì ngươi cũng nên thành thật, ngươi đã thấy được vẻ bề ngoài của ta, vậy hẳn là cũng phải để ta nhìn xem ngươi là người nào chứ!" Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nói.

"Cứ như vậy, chúng ta có nhược điểm của nhau, mới không bán đứng lẫn nhau." Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.

Tiêu Vũ: "..." Ngụy Ngọc Lâm thật thông minh! Nhưng vì sao nàng phải để cho Ngụy Ngọc Lâm biết mình là ai chứ? Nếu để cho Ngụy Ngọc Lâm biết thì hậu quả khôn lường!

Không nói đến thù mới, nàng và Ngụy Ngọc Lâm còn có hận cũ, Ngụy Ngọc Lâm chắc chắn rất hận nàng vì lúc trước nàng hủy bỏ hôn ước.

Tiêu Vũ lập tức từ chối: "Không thể được!"

Ngụy Ngọc Lâm đã bắt đầu đưa tay định tháo mạng che mặt của Tiêu Vũ xuống.

Tiêu Vũ hơi hối hận, dùng tấm mạng che mặt màu đen này thật sự không đáng tin cậy chút nào, lần sau nếu như hành động tiếp nữa nàng phải tìm một cái vớ thun trùm đầu trong trung tâm thương mại tổng hợp! Vậy thì mới không lo lắng bị người ta kéo ra.

Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Vũ vừa đẩy bàn ra, ngăn Ngụy Ngọc Lâm lại.

"Ta đi trước đây, cáo từ!" Tiêu Vũ rướn người lên, chạy ra bên ngoài.

Sau đó nàng mở cửa, chưa bước được hai bước, Tiêu Vũ đã vội vàng lùi lại.

Ngụy Ngọc Lâm nhướng mày nhìn Tiêu Vũ.

Bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Thẩm Hàn Thu: "Người đâu đến đây! Bao vây Tuyên Nhân điện cho ta, kẻ trộm đang ở trong này! Một con ruồi cũng không được để chạy thoát!"



Sắc mặt của Tiêu Vũ tối đen, Thẩm Hàn Thu chết tiệt, dám so sánh nàng với ruồi bọ sao?

Nhưng mà lúc này vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Có lẽ lúc nãy Vũ Văn Phong kia phát hiện ra manh mối gì đó cho nên mới vội vã rời đi.

Hơn nữa còn tìm Thẩm Hàn Thu đến đây.

Cho nên hai người là nàng và Ngụy Ngọc Lâm đang bị vây kín trong Tuyên Nhân điện này, đây là muốn bắt ba ba trong rọ à!

Tiêu Vũ ghét bỏ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: "Chắc chắn là do tay chân của ngươi xui rủi, để lại dấu vết nên mới bị người ta phát hiện."

Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm u ám: "Chắc chắn không phải là do ngươi sao?"

Tiêu Vũ đắc ý nói: "Sao có thể là ta chứ? Hoàng cung này giống như là nhà của ta, ta muốn đến thì đến, chắc chắn sẽ không bị người ta phát hiện! Nhất định là ngươi."

"Người đâu mau tới đây, đi vào lục soát cho ta." Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói.

Sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm trầm xuống, hắn vươn tay nhặt mặt nạ dưới mặt đất lên đeo vào, lưỡi dao lạnh lùng trong tay, sát ý đột nhiên bùng lên.

Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này, nàng không muốn đối đầu trực diện với những người này, điều này không có lợi chút nào.

Hai quyền khó địch nổi bốn tay, trong hoàng cung này cũng có không ít cao thủ.

Tiêu Vũ muốn trốn ngay vào trong không gian, nhưng nhìn Ngụy Ngọc Lâm ở bên cạnh, Tiêu Vũ không muốn bí mật của mình bị phát hiện.

Chuyện này gay go quá...



Tiêu Vũ thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người của Ngụy Ngọc Lâm, nếu sợ bị người ta phát hiện thì phải giải quyết gốc rễ của vấn đề.

Tiêu Vũ nghĩ như vậy, dựa sát vào người của Ngụy Ngọc Lâm.

Ngụy Ngọc Lâm chỉ nghĩ rằng người này sẽ cùng hắn chiến đấu.

Không ngờ nữ tử áo đen đột nhiên chạm vào nghiên mực trên bàn, nâng tay đập vào người hắn.

Lúc này tinh thần của hắn đều tập trung vào Thẩm Hàn Thu, không ngờ Tiêu Vũ lại đánh lén.

Cả người hắn gục ngã xuống.

Tiêu Vũ rất hài lòng.

Nàng vốn định đi vào không gian luôn nhưng lo lắng để Ngụy Ngọc Lâm ở đây thì hậu quả về sau sẽ vô hạn.

Nếu như Ngụy Ngọc Lâm bị phát hiện thì sẽ nói cho những người đó rằng còn có một nữ tử áo đen nữa.

Thẩm Hàn Thu nhất định sẽ tra ra manh mối hữu dụng.

Nếu như nàng đưa Ngụy Ngọc Lâm đi trước... và để lại chút manh mối, những người đó có thể sẽ cho rằng chỉ có một kẻ trộm nam, nàng sẽ trốn thoát được.

Đợi đến khi tìm được Ngụy Ngọc Lâm, nàng đã bị lưu đày cách xa ba ngàn dặm.

Nghĩ tới đây, Tiêu Vũ lấy một cái bao tải lớn từ không gian ra, nhét Ngụy Ngọc Lâm vào trong bao.