Vừa mới chợp mắt, còn chưa kịp tỉnh dậy, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra. Thiết Sơn nghiêm túc hét lớn: "Người đâu, dẫn Tiêu Vũ đi gặp Vương gia!"
Tiêu Vũ mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn Thiết Sơn nói: "Vương gia nhà ngươi dậy sớm như vậy sao? Không thể ngủ thêm một lát sao?"
Thiết Sơn hoảng sợ, lời nói cũng không lưu loát: "Trưởng… Trưởng… Tiêu… Tiêu Vũ? Ngươi sao… sao?" Vẫn còn ở đây!
Khi nói đến vế sau, Thiết Sơn cắn chặt đầu lưỡi mới có thể kiềm chế bản thân không nói hết lời.
Hôm nay hắn ta tới đây chỉ là muốn đi ngang qua cho đủ trình tự, cho mật thám mà Vũ Văn gia đã bố trí ở Ngụy Vương phủ nhìn.
Không ngờ Tiêu Vũ vẫn còn ở trong phòng chứa củi!
Tiêu Vũ nghi hoặc sờ sờ mặt mình: "Có chỗ nào không ổn sao?"
Lúc này Thiết Sơn không quan tâm đến Tiêu Vũ nữa mà bỏ chạy thình thịch.
Vóc người của hắn ta to lớn, khi bước đi cũng mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ.
Không lâu sau, Thiết Sơn mồ hôi đầm đìa xuất hiện trước mặt Ngụy Ngọc Lâm.
Nghe Thiết Sơn báo cáo xong, vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm hơi phức tạp: "Tiêu Vũ không đi ư?"
Thiết Sơn gật đầu: “Rõ ràng đêm qua nàng rời đi rồi, nhưng không biết vì sao lại quay về.”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: "Chắc là đã gặp phải tình huống nào đó, không thể thuận lợi rời đi, hôm nay lại điều gác vệ đi đi."
Thiết Sơn nói: "Công tử, ngài thật sự muốn hãm hại Trưởng Công chúa à? Chắc không phải nàng ta đã phát hiện ra tâm tư của ngài rồi đấy chứ?"
Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Thiết Sơn.
Thiết Sơn nhất thời không dám nhiều lời. Ý nghĩ của công tử đâu phải thứ mà hắn ta có thể phỏng đoán?
Cùng lúc đó, người trong Văn phủ dự định kiểm kê của hồi môn lần cuối, chuẩn bị đưa đồ đạc về Thái tử phủ.
Không ngờ, vừa mở rương ra, quản gia của Văn phủ sửng sốt nhìn những tảng đá bên trong, mọi người đều bắt đầu run rẩy:
"Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Đại nhân, không xong rồi! Có người đã lấy đi của hồi môn của tiểu thư chúng ta rồi!" Quản gia thất tha thất thểu đi tìm Văn đại nhân.
Văn Viễn Đạo vội vàng đi theo nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt tái xanh.
"Điều tra! Điều tra cho ta!" Văn Viễn Đạo tức giận nói.
Chỉ là chuyện này còn chưa được điều tra rõ ràng, không lâu sau, bọn họ phát hiện đồ đạc trong nhà kho cũng mất hết toàn bộ!
Văn Viễn Đạo suýt nữa hộc máu. Nữ nhi sắp trở thành Thái tử phi mà giờ của hồi môn lại bị mất, phải làm sao bây giờ?
Văn Viễn Đạo lo lắng ảnh hưởng đến tương lai của nữ nhi nên không có ý định nói cho người khác biết chuyện phủ mình bị trộm.
Thay vào đó, ông ta nghĩ ra một cách.
Không phải quốc khố vẫn còn đó hay sao?
Dưới tình huống Vũ Văn gia không biết chuyện, tuỳ tiện lấy ít đồ là đủ rồi!
Ôm ý tưởng này trong đầu, Văn Viễn Đạo đã mở quốc khố dưới danh nghĩa giúp Vũ Văn phủ kiểm kê quốc khố.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Quốc khố cũng trống rỗng.
Lần này Văn Viễn Đạo cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc. Ông ta không có khả năng gánh được chuyện lớn như vậy nên báo cáo cho Vũ Văn Phong đang rất vui vẻ.
Cùng lúc đó, một số gia đình khác cũng phát hiện nhà kho của mình đã trống rỗng chỉ sau một đêm.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người của hoàng thành đều hoảng loạn.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng đã bắt đầu đếm những thứ mình vơ vét được.
Có chút đáng tiếc là đêm nay nàng lo lắng sẽ bị người ta bắt, nếu không nàng còn muốn dọn sạch thêm một số nhà kho của tiểu quan nữa, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Vũ lại có một ý tưởng táo bạo khác.
Trước đây không gian còn nhỏ, nàng không bao giờ dám có ý tưởng như vậy, nhưng bây giờ không gian đã rộng, tại sao không to gan hơn một chút?
Có lẽ sau ngày hôm nay, những người này sẽ tăng cường canh gác các nhà kho trong phủ.
Thế thì thủ vệ ở nhà kho lương thực sẽ lơi lỏng hơn nhỉ?
Dù sao... không ai có thể ngờ rằng tên trộm chuyên trộm vàng bạc châu báu này lại xuống tay với nhà kho lương thực!