Chương 12: Trong Phòng Này Có Người!

Bọn họ sẽ nghĩ tên trộm này sẽ không trộm lương. Khiêng một bao đầy thì có thể mang đi được bao nhiêu chứ?

Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ nóng lòng muốn thử lại lần nữa.

Vào nửa đêm.

Tiêu Vũ lại rời khỏi Ngụy Vương phủ.

Lần này Ngụy Ngọc Lâm đứng trên lầu các cách phòng chứa củi không xa, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng dáng Tiêu Vũ gọn gàng rời đi.

Tiêu Vũ này... xem ra không đơn giản như vẻ ngoài của nàng.

Nghĩ vậy, Ngụy Ngọc Lâm lập tức đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Vũ đã phát hiện phía sau mình có một cái đuôi.

Nàng hừ lạnh một tiếng, lắc mình mấy cái, đi vào ngõ cụt, sau đó lắc mình tiến vào không gian.

Đợi một lúc, nàng cảm thấy người theo dõi mình đã rời đi, bấy giờ Tiêu Vũ mới xuất hiện, đi thẳng đến lương khố.

Xem ra việc nàng làm đã thu hút sự chú ý của một số người. Sau khi hoàn thành xong vụ tối nay, nàng quyết định dừng tay lại.

Yên tâm chờ bị lưu đày.

Trên thực tế... sau khi việc này hoàn thành, một nửa kinh thành đã bị nàng dọn sạch rồi, không có gì đáng để nàng bận tâm lục lọi nữa.

Vũ Văn gia kia, có lẽ ngay cả bổng lộc cũng không phát nổi.



Trong nhà kho lương thực có rất nhiều lính tuần tra, nhưng chủ yếu là phòng cháy, không ai có thể nghĩ tới lại có người lẻn vào một mình.

Tiêu Vũ thuận lợi vào lương khố, nhìn lương thực chất đống mà trong lòng hơi chấn động.

Có lương thực mùa xuân từ phía Nam gửi đến năm nay, có lương thực mùa thu từ năm ngoái, thậm chí cả lương thực cũ của hai năm trước cũng có!

Tiêu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, một đường đi tới, thấy gì là lấy đi hết.

Đến cuối cùng, ngoài lương thực ra, Tiêu Vũ còn nhìn thấy một ít cỏ khô cho ngựa. Nàng suy nghĩ một chút rồi cũng mang đi một nửa.

Sở dĩ chỉ một nửa là vì chuyển lương thực tốn nhiều sức lực hơn là chuyển đồ, còn phí tinh khí thần nữa, nàng đã rất mệt rồi.

Tiêu Vũ làm xong việc cũng không quên đốt lửa.

Sau đó mới ngựa quen đường cũ mà về Ngụy Vương phủ.

Vừa mở cửa phòng chứa củi ra, Tiêu Vũ phát hiện có gì đó không ổn, trong phòng này có người!

Tiêu Vũ đang định lui ra ngoài, bỗng trong phòng vang lên một giọng nói trơn tru dễ nghe: "Trưởng Công chúa, sao không vào?"

Tuy giọng nói nghe rất hay nhưng một tiếng Trưởng Công chúa này lại mang đến cho Tiêu Vũ một cảm giác quái gở. Nàng cũng nhận ra giọng nói đó là của Ngụy Ngọc Lâm.

Nếu đã bị nhìn thấu, thế nên lúc này nàng cũng thoải mái bước vào.

Ngụy Ngọc Lâm đang hơi cúi người thắp nến.

Sau đó hắn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn lửa trên que diêm.



Hắn ngẩng đầu lên, dưới ánh nến, khuôn mặt như ngọc nửa trong ánh sáng, nửa ẩn trong bóng tối.

Hắn nhìn Tiêu Vũ: “Đêm nay Trưởng Công chúa đi đâu thế?”

Khi Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ. Sao nàng lại cảm thấy khung cảnh lúc này giống như tiểu kiều thê ở nhà tra hỏi phu quân đi uống rượu mua vui ở đâu đến nửa đêm mới quay về vậy?

Đương nhiên, tiểu kiều thê này chính là Ngụy Ngọc Lâm.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ bỗng nhiên bật cười.

Mặc dù Ngụy Ngọc Lâm không biết Tiêu Vũ đang nghĩ gì, nhưng hắn có thể nhìn ra ánh mắt Tiêu Vũ nhìn hắn có gì đó không thích hợp, hơn nữa tuyệt đối không phải là ánh mắt tốt lành gì, trái lại như vẻ mặt của khách trong hoa lâu nhìn hoa khôi.

Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm thoáng hiện lên vẻ u ám.

Tiêu Vũ đã mở miệng: “Nếu đã bị ngươi phát hiện thì ta sẽ không giấu nữa.”

Ngụy Ngọc Lâm làm ra vẻ chăm chú lắng nghe: "Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích."

Tiêu Vũ nói: “Ta muốn xem có thể ngăn chặn Vũ Văn Thành hay không.”

Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm không chút thay đổi: “Ngươi tìm hắn làm gì?”

Tiêu Vũ nói: "Ta đương nhiên muốn..." Đập một gậy, ném vào trong hào.

Nhưng không thể nói như vậy được, Tiêu Vũ bày ra vẻ mặt si mê, giả vờ khóc: "Ta đương nhiên muốn hỏi hắn vì sao lại phụ lòng ta."

Ngụy Ngọc Lâm xoa xoa trán, cảm thấy có chút đau đầu: "Tiêu Vũ, ngươi tốt nhất nên nói sự thật đi."