EDIT: Mạc Nhiên
Về phần loại linh trùng thứ ba, chính là Hủ Âm Nga từ Ngũ Thải Phi Nga phản tổ mà có.
Hiện nay trên các loại tư liệu cổ tịch, giới thiệu về Hủ Âm Nga rất ít, Tiêu Huyền Dạ cho dù từ vị tiền bối Kim Thiền Tử này lưu lại các loại trùng kinh, cũng chỉ có thể tìm được một câu nói, hơn nữa còn chỉ là một ít tập tính và đặc điểm của thời kỳ ấu thể, về phần sau khi thành thục thể như thế nào, thì rất hiếm khi có giới thiệu.
Tiêu Huyền Dạ bởi vậy phỏng đoán, loại yêu trùng Hủ Âm Nga này, rất có thể ở thời kỳ thượng cổ là tồn tại khó có thể tiến giai đến thời kỳ thành thục , cho nên giới thiệu về thời kỳ thành thục sau này mới rất ít.
Tiêu Huyền Dạ vốn cũng tính toán buông tha đào tạo Hủ Âm Nga, bất quá khi hắn nghĩ đến trùng này dù sao cũng là thượng cổ yêu trùng, hơn nữa còn là con duy nhất phát sinh phản tổ biến dị từ khi hắn sử dụng kim dịch thần bí tới nay, mới thay đổi quyết định.
Hủ Âm Nga trước mắt xem ra quả thật không có tác dụng gì, nhưng không chừng đào tạo đến hậu kỳ, có thể hay không đột nhiên hiện ra một ít thiên phú thần thông đặc biệt, từ đó mang đến cho hắn một tia kinh hỉ ngoài ý muốn.
Hơn nữa, trùng này nếu am hiểu hoạt động ở âm minh quỷ địa và âm hủ chi địa, như vậy khẳng định có một bộ kỹ năng sinh tồn tương ứng, nói không chừng ngày sau hắn đặt chân vào những hiểm địa kia, liền cần dùng đến con yêu trùng này.
Một phen tổng hợp cân nhắc, Tiêu Huyền Dạ cuối cùng vẫn lưu lại Hủ Âm Nga, đem nó trở thành linh trùng của mình, hơn nữa đối với nó dốc lòng bồi dưỡng chiếu cố.
Mà đến bây giờ, Hủ Âm Nga đã lớn mạnh gấp đôi, biến thành cỡ bàn tay lớn nhỏ, toàn thân xám đen, bụng dưới có một vòng xoáy tròn quỷ dị, khi đập cánh, còn có thể tản mát ra hắc khí quỷ dị, có chút thần bí.
Ba loại trên, chính là tất cả linh trùng hắn có được trước mắt.
Không đúng!
Còn có một loại khác nữa.
Tiêu Huyền Dạ đang nhìn chằm chằm kim dịch thần bí suy nghĩ bay tán loạn, vừa nghĩ đến đây, đột nhiên vỗ ót mình, trên mặt lộ ra một tia tươi cười.
Hắn làm sao quên mất, mình vừa mới thu hoạch được một nhóm yêu trùng mới đây!
Tiêu Huyền Dạ từ trên bồ đoàn đứng lên, cổ tay nhẹ nhàng run lên, tôn Trùng Hoàng Đỉnh kia liền ở trên tay biến mất không thấy, bị hắn thu vào trong túi trữ vật, sau đó hắn lại hướng về phía mặt đất hư điểm vài cái, đạo hỏa diễm trận pháp bày ra này cũng bị hắn thu thập thỏa đáng.
Thấy toàn bộ phòng trống rỗng, Tiêu Huyền Dạ lúc này mới hài lòng gật gật đầu, xoay người đi ra nhĩ thất.
Động phủ này của Tiêu Huyền Dạ, nằm ở dưới tòa núi thạch đá ở Hoàn Hình Sơn, cũng chính là chính phía dưới Linh Nhãn Chi Tuyền.
Vị trí nơi này cực tốt, chẳng những bí ẩn hẻo lánh, không bị quấy rầy, hơn nữa trong rất nhiều động phủ vờn quanh Linh Nhãn Chi Tuyền, là nơi có linh khí nồng đậm nhất, gần với gian thạch sảnh chứa Linh Nhãn Chi Tuyền.
Toàn bộ động phủ thập phần rộng lớn, chiếm diện tích hơn trăm trượng, cơ hồ bao trùm tất cả không gian dưới lòng đất của Thạch sơn, tương đương với đào rỗng phía dưới của Thạch sơn.
Bên trong động phủ, được chia thành nhiều khu vực khác nhau, cũng mở ra mật thất, phòng tu luyện, trùng thất, phòng trữ vật, sảnh chính, phòng khách hơn mười gian nhà đá lớn nhỏ, chức năng phi thường đầy đủ.
Ra khỏi nhĩ thất, Tiêu Huyền Dạ đầu tiên vòng qua một dãy phòng trữ vật, tiếp theo đi về phía một cái thềm đá xoay tròn xuống phía dưới, một lát sau, liền đi tới một gian phòng đá ở tầng hai động phủ.
Gian thạch thất này thoạt nhìn không tầm thường, đều là dùng đá nham thạch nặng nề xây mà thành, bề ngoài còn chớp động linh quang nhàn nhạt, rõ ràng còn bày ra cấm chế lợi hại.
Nhìn cấm chế lóe động của bên ngoài thạch đá , Tiêu Huyền Dạ lộ ra nụ cười hài lòng, đây chính là hắn ủy thác Thất thúc tổ Tiêu Vạn Diên đặc biệt kiến tạo, nhân tài trong tộc điêu linh, cũng chỉ có Thất thúc tổ có năng lực bày ra cấm pháp bực này.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Huyền Dạ không khỏi âm thầm chôn ấn ký trong lòng, ngày sau gia tộc bất luận hao phí cái giá lớn cỡ nào, đều phải bồi dưỡng ra mấy vị Trận Pháp Đại sư mới được, nếu không an toàn của gia tộc căn bản không cách nào cam đoan.
Tiêu Huyền Dạ lấy ra một khối ngọc phù, nhẹ nhàng nhoáng lên cửa đá nặng nề trước mặt, sau một khắc, mặt ngoài cửa đá xuất hiện một trận sóng quang lưu chuyển, nương theo một tiếng "ầm ầm" buồn bực, liền từ bên ngoài hướng vào trong mở ra.
Một cái đại sảnh khô ráo dị thường, bốn phía chớp động ánh sáng kim loại nhàn nhạt, xuất hiện trước mắt.
Đây đúng là một gian địa mạch khoáng thạch hiếm thấy, chỉ là bị khai quật thành đại sảnh mà thôi.
Ở giữa đại sảnh là một khối khoáng thạch khổng lồ hình vuông bất quy tắc, cao hơn một người, giờ phút này đang bị một cái l*иg bảo hộ mông lung bao phủ, giống như bị một cái chén lớn giữ chặt.
Bên trong vòng bảo hộ, thỉnh thoảng có từng mảng yêu trùng màu xanh bay lên, lại tụ tập thành đàn hạ xuống, một bộ dáng dị thường bận rộn.
Những con yêu trùng màu xanh này, chính là những con Đồng Hỏa Nghĩ mà Tiêu Huyền Dạ bắt được từ thạch thất chứa Linh Nhãn Chi Tuyền cách mấy tháng trước.
Lúc trước nó vẫn bị phong ấn trong Linh thú Đại, thẳng đến không lâu trước động phủ này xây xong, mới đem chúng bỏ vào trong gian trùng thất chế tạo đặc biệt này.
Vì sợ chúng nó đào thoát, Tiêu Huyền Dạ còn thiết lập tầng tầng cấm pháp, làm cho chúng nó không cách nào phá tường mà ra, hắn biết những Đồng Hỏa Nghĩ này lợi hại, nuốt kim phệ thạch, không gì không làm được, đá nham thạch nho nhỏ căn bản không chịu nổi răng sắt của chúng.
Tiêu Huyền Dạ biết rõ thói quen của Đồng Hỏa Nghĩ , còn đặc biệt chu đáo chuẩn bị không ít khoáng thạch cho chúng nó, hàng ngày cho chúng nó ăn.
Đương nhiên, hắn sở dĩ dùng ăn ngon đối đãi với những con Đồng Hỏa Nghĩ này, tự nhiên là có chủ ý thu phục chúng nó.
Tiêu Huyền Dạ đi lên vài bước, tinh tế đánh giá bên trong vòng bảo hộ.
Chỉ thấy khối kim loại quáng thạch cực lớn kia, lúc này đã giống như tổ ong, bị gặm cắn đến ngàn vết loét trăm lỗ thủng, không còn hình dạng ban đầu.
Tiêu Huyền Dạ âm thầm líu lưỡi, hắn thật đúng là có chút đánh giá thấp sự lợi hại của những yêu trùng này, lúc này mới ngắn ngủi mấy ngày, những tiểu gia hỏa này liền đem khối quáng thạch này thôn phệ bảy tám phần, cũng đủ ăn.
Bất quá ngược lại, trong lòng hắn lại dâng lên tâm tình kích động cực độ hưng phấn, tựa như nhìn thấy bảo tàng vậy.
Những yêu trùng này có thể ăn nhiều như vậy, thì bài tiết ra Đồng Tinh càng nhiều, hắn tự nhiên vui vẻ như thế.
Đây đều là Đồng Tinh giá trị liên thành a!
Hắn tuy rằng không đến phường thị hỏi thăm giá trị cụ thể của Đồng Tinh, nhưng cũng biết đây là không cách nào định giá, vật hiếm lạ như vậy, thường thường vừa xuất hiện sẽ bị các phương thế lực điên cuồng cướp đoạt, căn bản không có khả năng có cái gọi là giá thị trường, chỉ có thể nói là người ra giá cao thì mới có được.
Tiêu gia hiện nay, chính là lúc cần tiền gấp, cũng khó trách Tiêu Huyền Dạ coi trọng những con Đồng Hỏa Nghĩ này như thế.
Từ sau khi hắn trở thành tộc trưởng, liền cảm nhận được duy trì vận chuyển bình thường của một gia tộc, cần chi phí lớn cỡ nào.
Cho dù mỗi ngày cung cấp cho đệ tử chi phí tu hành, cũng là một con số hắn nghĩ lúc trước cũng không dám nghĩ tới.
Lúc này đây cả tộc dời đi, hoặc vứt bỏ hoặc chuyển nhượng không ít tài sản trong tộc, trong đó thậm chí bao gồm mấy gian phường thị cho người tu hành giao dịch, cùng với rất nhiều cửa hàng linh thảo đan dược phù lục.
Những phường thị cùng cửa hàng này, trước đây vẫn luôn là nguồn kinh tế chủ yếu của Tiêu gia, chống đỡ đại bộ phận chi tiêu hàng ngày của Tiêu gia.
Hiện giờ toàn bộ vứt bỏ hoặc bán đi, tự nhiên khiến cho tài phú Tiêu gia co rút thật lớn, mất đi nguồn thu nhập quan trọng nhất.
Mà sau khi chuyển đến Ô Mông Linh cốc, Tiêu gia chủ yếu tinh lực đều đặt ở xây dựng tộc địa, chỉnh đốn nội vụ, còn chưa kịp khai phá các kênh mậu dịch ở khu vực xung quanh.
Tiêu gia hiện tại, đều dựa vào một chút tài sản ít ỏi tích góp được từ việc bán sản nghiệp trước đó, đang khổ sở chống đỡ mà thôi.
Cho nên, mấy ngày gần đây, Tiêu Huyền Dạ vẫn lo âu không thôi, khổ sở suy tư phương pháp giải quyết.
Thẳng đến trước không lâu sau đó, hắn ngoài ý muốn phát hiện đám Đồng Hỏa Nghĩ này, mới để cho hắn tìm được một con đường vừa có thể giải quyết vấn đề cấp bách của Tiêu gia, lại có thể đi tới cửa tài phú!