Chương 14: Mới nhìn qua Trùng đạo

EDIT: Mạc Nhiên

Theo tư liệu Trùng kinh mà vị tiền bối Kim Thiền Tử kia truyền thừa ghi lại, Đồng Hỏa Nghĩ sinh trưởng chậm chạp, cứ mười năm mới có thể bài tiết ra một khối Đồng Tinh lớn bằng hạt đậu nành.

Bất quá đối với việc này, Tiêu Huyền Dạ cũng không nóng lòng. Lần trước thu hoạch nhóm Đồng Tinh kia, đã thập phần phong phú, làm cho hắn cảm giác đã đủ, không nóng vội sản xuất nhóm Đồng Tinh tiếp theo .

Cách đây không lâu, hắn đem đại bộ phận Đồng Tinh giao cho vị Trưởng lão nội vụ Tiêu Vạn Hạc này, chính mình chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ.

Theo ước định giữa hắn và Tiêu Vạn Hạc, những Đồng Tinh này chỉ có khi gia tộc gặp phải khốn cảnh, bất đắc dĩ mới có thể bán ra.

Dù sao, đây chính là tài liệu Luyện Khí cực kỳ hiếm có, không thể dễ dàng lưu thông ra bên ngoài như vậy, để tránh rắc rối. Hơn nữa cho dù ra tay, cũng phải dùng một phương thức bí ẩn, không thể làm cho người ta nhận ra là Tiêu gia bọn họ ở sau lưng bán vật này.

Đối với Tiêu gia chuẩn bị đi theo con đường phát triển ẩn nhẫn mà nói, tiền tài không lộ ra ngoài, là một chuyện thập phần cần thiết.

Phàm là bọn họ có một chút sơ sẩy, bị người nhìn thấu chân thân, như vậy toàn bộ Tiêu gia đều có thể bị liên lụy đi vào, dẫn phát một hồi diệt tộc tai họa.

Trong lịch sử Tu tiên giới trước kia, bởi vì gia tộc mang trọng bảo bị một ít thế lực cường đại ngấp nghé, từ đó liền bị diệt tộc đoạt bảo, cũng không ít.

Hiện giờ Tiêu gia bọn họ đang ở thời điểm nội hư ngoại không, lại càng không thể dễ dàng lộ tài phú, khiến người ta nhớ thương.

Theo suy nghĩ của Tiêu Huyền Dạ, hiện giờ gia tộc phát triển, hết thảy đều phải lấy ổn thỏa làm chủ, từ từ mưu đồ, đợi đến khi cánh chim đầy đặn, không lo không có mở ra thời điểm hùng phong của Tiêu gia!

Tiêu Huyền Dạ nhìn chằm chằm bầy trùng, trong đầu nhất thời suy nghĩ lung tung, hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Hắn bình tĩnh lại, giơ tay lên nhẹ nhàng một chiêu.

Sau một khắc, một con Đồng Hỏa Nghĩ đơn độc, đã bị hắn đột phá vòng bảo hộ bắt được trong tay.

Hắn cong hai ngón tay lên, đem con kiến này nắm ở giữa ngón tay, híp mắt tinh tế đánh giá.

Vỏ não tròn có ban xanh, thân hình nhỏ hẹp trơn nhẵn có lông nhỏ, chân đốt cong đen như lưỡi lê, nhìn như nhỏ nhắn vô lực, nhưng lại cứng rắn như sắt, cả người tràn ngập cảm giác lực lượng nổ tung.

“Rít!”

Đồng Hỏa Nghĩ bị Tiêu Huyền Dạ nắm lấy, tựa hồ nhận ra nguy hiểm, nhất thời điên cuồng xao động, đồng thời phát ra từng trận tiếng rít chói tai như đang uy hϊếp, bắt đầu giương nanh múa vuốt, nứt ra giác hút hung ác của nó, đối với hư không chính là một trận điên cuồng cắn xé, rất có ý tứ đem địch nhân nắm lấy nó một ngụm xé nát.

Nhìn thấy màn này, Tiêu Huyền Dạ nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Từ động tác giãy dụa vừa rồi của Đồng Hỏa Nghĩ , hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại, cuồn cuộn không ngừng từ đầu ngón tay truyền tới, làm cho hắn mơ hồ có tư thế không khống chế được.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin được, cự lực hùng hồn như vậy, dĩ nhiên là từ trên người một con tiểu trùng phát ra.

Sau khi kinh ngạc, Tiêu Huyền Dạ cũng không gặp khó khăn gì, khống chế lực nắm lại. Từ quan sát vừa rồi có thể nhìn ra, Đồng Hỏa Nghĩ tuyệt đối là loại tồn tại dã tính khó thuần hóa.

Tính tình nóng nảy, hung ác khó chơi, nếu muốn thu phục chúng nó, nhất định phải vắt óc suy nghĩ mới được.

Tuy rằng hắn có kim dịch thần bí, loại kỳ vật thiên địa có thể làm yêu trùng tiến giai này trong tay, nhưng trước mắt hắn vừa mới bắt được những con Đồng Hỏa Nghĩ này, cũng không phải thời cơ tốt nhất để cho chúng ăn.

Trải qua mấy năm khổ tâm chuyên nghiên cứu, lại chiếm được chân truyền của vị đại năng giả Kim Thiền Tử này, Tiêu Huyền Dạ đã nghiên cứu qua Trùng đạo, có không ít hiểu biết và cảm ngộ của Trùng đạo.

Hắn hiểu được, thuần phục yêu trùng, tựa như lừa gạt nữ nhân, chú ý từng bước từng bước, từng bước in một dấu chân, tuyệt đối không thể vội vàng. Lạm dụng sức mạnh vũ phu sẽ chỉ phản tác dụng.

Bởi vậy, trải qua quan sát cẩn thận cùng suy tư vừa rồi, một phương án thuần phục, đã dần dần hình thành trong đầu hắn.

Đầu tiên, trong thời gian tới, hắn cần quan sát kỹ đám Đồng Hỏa Nghĩ này, hiểu rõ thói quen sinh hoạt và tính tình của chúng.

Sau khi biết rõ thói quen của đối phương, sau đó từ từ tiếp cận chúng, đầu tư vào những gì bọn nó thích, thích hợp cho ăn một số quặng kim loại mà bọn nó thích, để tăng cảm giác tồn tại của hắn.

Đợi đến thời điểm khi đám Đồng Hỏa Nghĩ này đã có thể tiếp nhận sự tồn tại của hắn, lại tế xuất đòn sát thủ của mình —— thần bí kim dịch.

Kim dịch thần bí có công hiệu nghịch thiên thúc giục sinh linh Trùng tộc, bất kỳ kỳ trùng hung trùng nào có uy danh lan xa, hiển nhiên đều không thể kháng cự vật này.

Mà sau khi biết được công hiệu thần kỳ của vật này, thừa nhận kim dịch thần bí ân trạch này, chỉ sợ đám Đồng Hỏa Nghĩ này rốt cuộc không thể rời khỏi hắn.

Đến lúc đó, Tiêu Huyền Dạ lại thuận nước đẩy thuyền, gieo tinh huyết trong cơ thể đám Đồng Hỏa Nghĩ này, nói vậy chúng nó cũng sẽ không kịch liệt phản kháng nữa.

Cho dù gặp phải phản kháng, hắn cũng có nắm chắc thủ đoạn, có thể làm cho những tên gia hỏa không nghe lời ngoan ngoãn đi theo, thuận lợi cùng mình đạt thành huyết khế, đem chúng triệt để biến thành linh trùng của mình!

Một hồi lâu sau, Tiêu Huyền Dạ mới sửa sang lại suy nghĩ của mình, phục hồi tinh thần lại.

Cảm nhận được đầu ngón tay, vẫn không ngừng truyền tới từng trận cự lực, hắn mỉm cười, buông hai ngón tay ra, lại bắn mạnh một cái, liền đem tiểu gia hỏa nóng nảy kia bắn trở về trong vòng bảo hộ.

Mang theo sắc mặt vui mừng, Tiêu Huyền Dạ lần thứ hai đánh giá đàn Đồng Hỏa Nghĩ không ngừng bận rộn trong vòng bảo hộ, liền xoay người rời khỏi phòng trùng thất này.

Thời gian tiếp theo, Tiêu Huyền Dạ thường xuyên đi tới ba gian trùng thất khác cách vách, quan sát tình huống sinh trưởng của các linh trùng khác, thuận tiện mang theo chút đồ ăn vặt yêu thích cho những linh trùng này.

Cửu Âm Chướng Vân Phong ở dục trùng thất, điều kiện hà khắc nhất, chẳng những cả gian trùng thất hoàn toàn bịt kín, hơn nữa bên trong tràn ngập các loại chướng khí độc vụ hắn thu thập từ năm xưa, hơn nữa vì bắt chước môi trường sống chân thật của Cửu Âm Chướng Vân Phong, hắn còn đặc biệt ở trong trùng phòng bắt chước một mảnh đầm lầy rừng rậm trải rộng độc thảo, độc mộc, có thể nói là vì bồi dưỡng đám Cửu Âm Chướng Vân Phong này, Tiêu Huyền Dạ có thể nói là đã hạ tiền vốn.

Duy nhất làm cho hắn cảm thấy bất tiện chính là, trùng thất hoàn cảnh ác liệt như vậy, cho dù hắn muốn đi vào xem một chút, cũng không thể không tốn một phen tay chân.

Về phần trùng thất của Kim Sí Yêu Lang thì rộng rãi nhất, đây là Tiêu Huyền Dạ lo lắng đến hình thể và thói quen sinh hoạt của Kim Sí Yêu Lang, đặc biệt thiết kế riêng cho nó.

Cả gian trùng thất, đạt tới hai ba mươi trượng lớn kinh người, đủ lớn gấp năm lần trùng thất đào tạo Đồng Hỏa Nghĩ.

Vừa mới đi tới cửa trùng thất, Tiêu Huyền Dạ liền thông qua đạo cấm pháp trong suốt kia, nhìn thấy Kim Sí Yêu Lang đang "chợp mắt giả".

Chỉ thấy trong phòng trải rộng dây leo và cây xanh, một bộ cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, một con bọ ngựa màu xanh khổng lồ cao nửa người, đang nằm úp sấp trên một cành dây leo cứng cỏi.

Bởi vì thân thể của nó cùng với dây leo cùng với cảnh sắc xung quanh cực kỳ tương tự, cho nên nếu không cẩn thận quan sát, rất khó phân biệt được sự tồn tại của nó, cũng chính là Tiêu Huyền Dạ biết rõ thói quen của nó, mới có thể liếc mắt một cái tìm được nó.

Một lúc lâu sau, không biết có phải cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Tiêu Huyền Dạ hay không, trên đầu tam giác nho nhỏ của Cự Lang, mí mắt vốn nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, hiện lên một đạo lục quang.

Sau một khắc, một đôi cánh sau lưng bỗng nhiên mạnh mẽ triển khai, lại khẽ vỗ một cái, trong nháy mắt liền mất đi bóng dáng.