Chương 35: Cháo gạo nếp
Vu Hạo Nhiên ngủ suốt một ngày một đêm, lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối ngày hôm sau, mà khi tỉnh lại cả người đều cảm thấy mệt mỏi và đau đớn, nếu không có một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, anh cũng sẽ nghi ngờ có phải bản thân vừa bị trói lại đánh cho một trận hay không?
Chẳng qua là nhìn gương mặt quen thuộc này làm cho anh nhớ tới một màn “chịu không thấu” hôm trước, mặc dù những chi tiết kia không rõ ràng lắm, thế nhưng quá trình vẫn khá là “khắc cốt ghi tâm”.
Vu Hạo Nhiên tinh tế cảm giác chỗ đó vẫn có một tí bỏng rát như cũ nhưng lại hơi mát lạnh nhè nhẹ, ngay cả hoạt động một chút bụng cũng không ngừng đau đớn co rút theo, xem ra đã có xử lí qua, nhưng mà vẫn không dịu đi bao nhiêu, làm anh tạm thời buộc phải bỏ ý định đứng dậy, định bụng xem tình hình rồi sẽ giải quyết sau.
Vu Hạo Nhiên không phải đứa ngốc, anh đã tự tra về cảm giác “lần đầu tiên kết hợp” của đồng tính, có thể nói là tê tâm liệt phế, nếu hôm nay rõ ràng đau đớn như vậy, thế thì ngày đó chuyện anh ở quán bar trúng xuân dược của Vu Minh Thành căn bản là không tồn tại. Có lẽ là người kia nói dối, về phần kẻ bịa đặt là Tân Độ hay chính là Vu Minh Thành, anh cũng không muốn truy cứu, bởi vì truy cứu cũng không có gì để nói.
“Dậy rồi? Em có hơi sốt nhẹ, nhưng mà cũng không đáng ngại, đều tại anh không tốt, anh không nên hiếu chiến như thế, nhưng mà thật sự là anh chịu không nổi cám dỗ của em, xin em thứ lỗi cho anh, anh đã giúp em bôi thuốc, em giờ đừng đứng lên, anh nấu chút cháo gạo nếp bí đỏ, em ăn trước một chút lót dạ đi.” Tân Độ vừa nói vừa dìu anh lên cái gối kê sau đầu, sau đó lại mang một cái đệm lông mềm mại lót dưới người anh, rồi lại ôm anh ngồi lên, mình thì xoay người đi vào phòng bếp.
Tân Độ khá may mắn khi Vu Hạo Nhiên vậy mà lại không khóc không ầm ĩ, mặc dù sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm, nhưng mà cũng không có vẻ tức giận, cho nên trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thư thái.
Vu Hạo Nhiên xưa nay đều không mò ra tâm tư của người này, cho nên cũng không ngạc nhiên vì sao hắn bình tĩnh giải thích như thế, dù sao thì suy nghĩ của người điên, người phàm không thể phỏng đoán nổi.
Tân Độ lúc bưng cháo tới bên cạnh còn có một người phụ nữ đứng tuổi đi theo, bà có khuôn mặt hiền lành thân thiện, ăn mặc rất có cảm giác như người nhà, khóe mắt mang theo một loại ý cười tự nhiên, vào được một lát thì cười gật gật đầu với Vu Hạo Nhiên, sau đó đến bên cạnh Vu Hạo Nhiên nói: “Thân thể tốt hơn chút nào chưa? Bà là bà của Tân Độ, con có thể gọi bà là bà Liễu, cũng có thể gọi bà Nghênh Hương, nghe Tân Độ nói con bị cảm, có chút sốt nhẹ, thì liền chạy tới”
Vu Hạo Nhiên nhìn người phụ nữ nhiệt tình này, trong lòng sinh ra cảm giác thân thiết như mẹ con, nhưng lúc bị hỏi đên thân thể tai vẫn có chút đỏ lên, nhưng cũng may là Tân Độ không có nói bừa, bằng không anh thật sự vô cùng xấu hổ.
“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn bà Liễu đã quan tâm.” Đối với một người từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của người mẹ mà nói, được quan tâm như thế, ít nhiều vẫn có chút cảm động.
Liễu Nghênh Hương nghe anh nói như vậy, trong lòng đương nhiên là vui mừng, nhìn thấy đứa bé trai to xác tuấn tú lời lẽ điệu bộ toát lên nho nhã, bà càng nhìn càng thích……. Là con gái nhà ai có thể sinh ra được đứa con xinh đẹp như vậy nha?! Mà từ nay về sau, đứa nhỏ này cũng là con cháu nhà mình, nói trong lòng không xúc động là giả, nhưng ở ngoài mặt bà vẫn giữ hình tượng một bà nội hoàn toàn không biết gì cả, dẫu sao nghe nói tâm khí của đứa nhỏ này cũng rất kiêu ngạo, nếu như bị vạch trần sẽ không tốt lắm.
Liễu Nghênh Hương nghĩ, bấy giờ liếc mắt nhìn Tân Độ đang đứng bên cạnh, rồi tiếp tục nói: “Gạo nếp là đồ tốt, bổ huyết dưỡng khí, Tân Độ đặc biệt chạy về nông thôn tìm, không dễ đâu.” Nếu như vậy mà cậu còn không cảm động thì đúng là hết nói nổi.
Vu Hạo Nhiên nghe xong lời này hơi có chút mất tự nhiên mà gật gật đầu, nghĩ là ai mà không biết nói gạo nếp bổ huyết dưỡng khi, đặc biệt là có lợi cho miệng vết thương đang phục hồi, nhưng mà Tân Độ không phải nói anh đang cảm mạo sao, nghe qua có chỗ là lạ, nhưng mà cụ thể là không ăn khớp chỗ nào anh lại không nói được, vì thế chỉ có thể lặng lẽ cười khan.
Lúc này lại nghe bà căn dặn Tân Độ: “Đồ ăn tối nay bà đã phân phó thật tốt rồi, đều là vì tiểu Vu mà đặc biệt chuẩn bị, đến mười giờ lại cho ăn thì mới tốt nhất, còn có thuốc kia phải bôi hai lần, mười một giờ một lần, năm giờ sáng một lần, nhớ kĩ thời gian, bà đặt đồng hồ báo thức cho con, nếu không mai mốt nhiễm trùng lại thêm phiền phức!”
“A! Biết rồi! Bà đi ngủ một giấc đi!” Tân Độ dứt lời, một tay đẩy bà ra ngoài, sau đó đem cửa đóng lại.
Vu Hạo Nhiên đương nhiên không bỏ lỡ câu nào, càng lúc mặt càng hồng lên, lẽ nào thật sự không phải mình suy nghĩ quá nhiều sao?
“Ha ha, bà của anh đúng là có chút dong dài, nhưng mà bà cũng quan tâm đến anh, về sau nhất định quan tâm em còn nhiều hơn so với quan tâm anh nữa.” Tân Độ nói xong đã bưng cháo bí đỏ kia tới, sau đó chuẩn bị bắt chước trên TV bộ dáng tự mình giúp người mình thích ăn canh, sau đó anh nùng tôi mật nói một ít lời ân ái buồn nôn, rồi sau đó Vu Hạo Nhiên sẽ một phen cảm động nước mắt nước mũi tuôn ào ạt và vân vân, cuối cùng ngã vào trong lòng mình…
“Tôi tự mình làm!” Vu Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi đã đem cháo trong tay hắn bưng qua, sau đó hai miếng đã húp hết hơn phân nửa, không để cho Tân Độ đang lộn xộn trong gió phục hồi tinh thần lại đã tiện thể nói luôn: “Mở cửa sổ ra đi, trong phòng có chút oi bức.”
“Ừ!” Tân Độ khí phách đi mở cửa sổ, nếu hắn có tai lớn lông dài cùng cái đuôi to, bộ dáng như thế chắc chắn là cúp đuôi cúp tai đến cạnh cửa sổ.
Vu Hạo Nhiên cũng không để ý đáy mắt hắn một mạt sáng ảm đạm, mà theo cửa sổ mở ra kia, một luồng gió tanh mùi nước biển làm cho anh thần thanh khí sảng lên, nhìn thấy cửa sổ lớn chiếm trọn cả mặt tường, cùng với đèn tín hiệu của ca-nô trên biển ngoài cửa sổ, anh có chút khó hiểu hỏi: “Đây là nơi anh ở?”
“Ừ! Đây là phòng của anh, ông nội nói phòng phía nam đối diện biển rộng, nhìn dễ dịu, cho nên ông đem căn này cho anh, mặt khác, phía đông chính là cửa Đông của cái quảng trường
em vừa
đi vào, đối diện là chợ, rất ầm ĩ, phía tây cách sông chính là phố buôn bán, cảnh đêm trái lại không tồi, chỉ có điều ít phơi nắng không có mặt trời, ông nói phòng có nhiều ánh sáng mặt trời mới tốt.”
Cho dù lúc Tân Độ nói lời này là có cười tủm tỉm, nhưng là lại nói sự thật, mắt nhìn Vu Hạo Nhiên, nhưng ánh mắt cũng rất xa xăm.
Vu Hạo Nhiên nghe xong cũng có một phen suy nghĩ khác, hắn là người quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho nên dù sao người cũng có chút lạnh, nơi hơi ấm áp một chút đã ngốc không chịu nổi, chỉ lo chỗ ấm bị che chắn rồi lại lạnh xuống, không nỡ, cũng không quen!
(chắc ý là Tân Độ quen cô đơn rồi, được người khác cưng chiều chút sẽ sợ một ngày bị bỏ rơi thì phải, t đang đi hỏi rồi, nếu sai sẽ sửa lại sau)
“Nhà anh trừ ông nội bà nội anh ra còn có người nào?” Trong trí nhớ Vu Hạo Nhiên, vị thái tử Đông Độ này dường như chỉ có một người anh trai, cha mẹ từ rất nhiều năm trước đã bệnh qua đời, dường như không có tên của hai người ông nội và bà nội.
Tân Độ nghe xong lời này liền cười nói: “Anh là một cô nhi, ông nội với bà nội là sau này mới nhận nuôi, bọn họ không có con gái, liền nuôi anh
thành đứa nhỏ trong nhà, anh
cũng không có người nhà, đối đãi với bọn họ như trưởng bối, chẳng qua là người có già cũng không đỡ lo chút nào, bà nội có lối suy nghĩ khá sinh động, em
đừng nhìn bà ấy có vẻ như một bà nội “hiền từ”, thật ra bà rất quỷ mã (*), anh
luôn bị bà đùa giỡn.”
“Hóa ra các anh không phải ông cháu ruột à?” Vu Hạo Nhiên có chút giật mình, đối với chuyện hắn vẫn như trước không chịu thẳng thắn hoàn cảnh mà hơi có chút mất mát.
Tân Độ cũng không giả bộ, nói thẳng: “Ông nội là đối tác trước kia của anh, anh
có rất nhiều hạt châu đều cung cấp riêng cho ông ấy, sau khi ông xảy ra chuyện, anh
cũng tình cờ giúp ông ấy một phen, dây dưa một đoạn, vẫn là dây đến giờ, nhưng mà từ sau khi anh
gặp ông ý liền đặc biệt xúi quẩy, ông nội này có khả năng chọc ra rắc rối, chuyện không tưởng gì ông ấy cũng bước một chân vào. Chuyện kinh khủng nhất chính là ông ấy từng cắn chó nhà người ta, con chó kia chính là đấu khuyển hạng A, hơn 300 vạn, có giấy chứng nhận, một con Pitbull hoàng tử (**), ông ấy cứ như vậy một ngụm cắn chết nó.”
“Ông ấy cắn Pitbull? Nói ngược hả?”
“Làm sao có thể? Ông ấy không phải vẫn sống rất tốt sao?
“Thật hay giả nha? Chó Pitbull nhà người ta là đệ nhất đấu chó mà!”
“Anh mà lừa em thì anh không phải người! Không tin chờ ngày mai lúc bà nội tới hỏi thì biết!”
Vu Hạo Nhiên bị nói như vậy chọc cho vui lên, tâm tình vốn tăm tối được quét sạch, chỉ là trong não bổ sung thêm một đoạn “ông già đầu hói lông dài cùng với một con chó đặc vụ vạm vỡ cắn lộn”.
Đêm hôm ấy hai người nói chuyện với nhau thật lâu, nhưng đại đa số là Tân Độ nói, Vu Hạo Nhiên nghe, phần lớn đều là nói về sự tích 囧 của ông già, dự là nếu bị ông già biết được chắn chắn sẽ xù lông.
Mà cũng bởi vì như vậy, quan hệ hai người lúc đó đạt được sự hòa hợp trước đây chưa bao giờ có, Vu Hạo Nhiên thậm chí còn chủ động nói một ít chuyện của hắn hồi nhỏ, mãi cho đến khi một cái đồng hồ báo thức trên giường bắt đầu vang lên, nháy mắt liền phá vỡ sự hòa hợp như vậy, nhưng thật ra, Vu Hạo Nhiên trước tác dụng của đồng hồ báo thức, tai lập tức đỏ lên.
Tân Độ là hậu tri hậu giác, nhưng mà hắn ngược lại biểu hiện rất tự nhiên, trực tiếp cởi giày lên giường, sau đó cũng không có được sự cho phép của người ta, trực tiếp ra hiệu cho Vu Hạo Nhiên ghé vào trên đùi hắn.
“Nếu không, hay là tôi tự làm đi? Tôi có chút không quen lắm.” Dù sao thì quay mông đùi vào người người ta vào buổi tối cũng không hay lắm, quan trọng nhất chính là anh bây giờ tương đối tỉnh táo.
Tân Độ nói thẳng: “Em tự bôi thế nào? Nếu bôi không đều có thể bị nhiễm trùng, anh thấy nó sưng rất dữ, tay em cũng không dài đến thế.”
Vu Hạo Nhiên nghĩ một chút, hình như là vậy, nhưng mà tay mình so với người khác cũng dài hơn mà?!
Tân Độ nhìn bộ dạng chần chừ của anh, cũng không thèm để ý, một tay trực tiếp tóm anh vào trong ngực, sau đó một tay đỡ ngực một tay đỡ đùi anh, nháy mắt đã đem anh nằm sấp trên đùi mình…..
Vu Hạo Nhiên thấy vậy cũng không lên tiếng nữa, anh biết với chuyện như thế này thì rất khó thuyết phục hắn, vì thế mặc cho hắn kéo quần mình xuống……
Tân Độ cẩn thận nhìn hậu huyệt của anh, vẫn còn sưng rất dữ, chẳng qua so với lúc vừa làm xong chuyện đã tốt hơn nhiều, phải biết Vu Hạo Nhiên vốn là tế da nộn thịt, ngay sau đó lập tức ứ máu, bên trong cũng chảy ra thật nhiều, Tân Độ vì để cho anh không quá khó chịu, tự xoa trên người mình mấy lần, mới bắt đầu quay về chỗ đau đớn nóng bỏng thăm dò, sau đó lại tự mình cắt móng tay ngắn lại, bấy giờ mới lại thử nghiệm mấy lần.
Khi Tân Độ bôi thuốc cực kì cẩn thận, thấy môi Vu Hạo Nhiên căng ra, biết anh vô cùng đau đớn, lúc này lại tiếp tục kể chuyện cười cho anh nghe, nhưng động tác tay vẫn không có mảy may ngừng nghỉ, động tác thành thạo có mức độ, liền mạch lưu loát, toàn bộ quá trình gần như không đến 20’, tới phút cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, di động của Vu Hạo Nhiên reo lên, anh nhìn vào hiển thị cuộc gọi đến, là Vu Mẫn Mẫn.
Tân Độ biết cô gái này, chính cô gái động tay động chân với Vu Hạo Nhiên ngày ở nhà anh ấy, cũng là con gái riêng của Vu lão gia, mà giờ cô ta điện thoại đến là vì cái gì?
(*) Quỷ mã: Theo QT thì từ này vừa có nghĩa là quỷ quái vừa có nghĩa là thông minh lanh lợi, nên mọi người có thể hiểu bà của Tân Độ tính cách rất tinh quái.
(**) Pitbull:
là một giống
chó nhà
có nguồn gốc từ
châu Mỹ, được nuôi ở Anh và nuôi để làm vật giữ nhà và cũng được sử dụng trong những cuộc
chọi chó. Chúng là giống chó được chọn giống từ loại
chó bun Anh
và
chó sục. Đây là giống chó dữ, hiếu chiến, bền bỉ, gan lỳ được mệnh danh là
sát thủ máu lạnh
hay còn được gọi là
chó chiến binh
hay
võ sĩ giác đấu.