Chương 8: Tiểu Lân nhi chết-gặp lại
Nhìn tiểu Lân nhi đứng trước l*иg sắt, thật sự, thật sự Thủy Tiên Nhi chẳng nghĩ được gì nữa cả. Nàng chỉ biết nàng muốn vùng dậy, nàng muốn chạm vào tiểu Lân nhi.
Cổ họng đau xót nghẹn ứ khó thở, mắt nàng đỏ bừng nhưng lại chẳng khóc được. Khó chịu, thật khó chịu, nàng không thích cảm giác này, nàng không muốn.
Tiểu Lân nhi ngồi bệt trước l*иg sắt, nhìn miếng thịt sống hư thối trước mặt, lại thêm con gấu như muốn bổ nhào vào tiểu Lân nhi làm sắc mặt đã tái nay chẳng còn chút máu nào.
Thân ảnh nhỏ bé run rẩy sợ hãi nhưng lại cắn chặt môi để không khóc nấc lên. Làm sao mà một đứa trẻ mới chỉ có mấy tuổi lại kiên cường như vậy? Phải chăng đã quá quen?
- Ăn đi! - Vũ Như Tâm lạnh giọng ra lệnh.
Tiểu Lân nhi tay run run cầm lấy miếng thịt đầy máu hư thối trên tay. Miếng thịt bốc mùi thối rữa kinh khủng, máu đỏ bê bết, trong thịt có thể thấy những con dòi mập mạp đang ngọ nguậy làm người ta buồn nôn, huống chi là tiểu Lân nhi.
Thủy Tiên Nhi nhìn một cảnh này mà miệng khó khăn mấp máy nhưng chẳng pháy ra được âm thanh nào. Cơn đau từ thể xác lại chẳng bằng những gì nàng đang chịu đựng lúc này. Bất lực, tuyệt vọng, đau đến chết lặng...tràn ngập trong lòng nàng.
Đôi tay nhỏ bé run run đưa miếng thịt lên miệng, môi bé nhỏ mấp máy mở ra cho miếng thịt vào miệng.
- Bịt miệng lại! - Vũ Như Tâm vui vẻ ra lệnh.
Tên nô tài nghe thế liền dùng bàn tay to của hắn bịt miệng tiểu Lân nhi lại. Làm tiểu Lân nhi khổ sở muốn nôn ra cũng không được, khuôn mặt đã đầy nước mắt khiến người khác đau lòng vậy mà Vũ Như Tâm nàng ta lại thích thú nhìn một màn này.
- Ha ha ăn ngon sao? Ha ha vậy tới lúc cho A Hoa ăn rồi. Tiểu Lân nhi đệ nói xem, đệ ăn thức ăn của A Hoa làm A Hoa đói bụng rồi, nên làm sao đây?
- A, đúng rồi, đệ nói xem, phụ thân đã lâu rồi không gặp đệ, thậm chí quên luôn rồi ấy chứ. Mà đệ cũng biết đấy, ngoại trừ ca ca ta cùng tiểu đệ của ta ra, thì bất cứ tỷ đệ muội nào ta cũng chướng mắt hết. Thêm nữa ta thật không muốn có ai biết ta có một đứa muội muội là quỷ đầu thai đâu, cũng chẳng muốn có thêm một tiểu đệ nào cản trở ca ca cùng đệ đệ ta. Cho nên ta thấy nếu để hai người tỷ đệ các ngươi cùng biến mất thì thế nào?
Tiểu Lân nhi được thả ra thì quỳ xụp xuống nôn khan, nghe Vũ Như Tâm nói thì không hiểu gì cả, nhưng tiểu Lân nhi biết sẽ rất đáng sợ.
Thủy Tiên Nhi biết nàng ta sẽ không bỏ qua, quả nhiên muốn gϊếŧ nàng và tiểu Lân nhi.
Vũ Như Tâm nhàn nhã uống một ngụm trà rồi nhẹ giọng nói:
- Tiểu Lân nhi đệ muốn trách thì trách tỷ tỷ ngươi đi, nếu nàng ta không phải tỷ tỷ ruột của ngươi thì ta đã tha cho ngươi một mạng. Haiz, tiếc là ngươi lại có tỷ tỷ xấu như quỷ làm ta chán ghét nên khi nhìn tiểu Lân nhi ngươi thì lại nhớ đến bộ dáng dọa người kia. Cho nên ta chỉ vì giấc ngủ của mình cũng vì danh dự cho phủ mà thôi nha.
Nói xong nàng ta liền ra lệnh cho mấy tên nô tài khiêng Thủy Tiên Nhi lên, một tên đứng trước l*иg sắt mở khóa.
- Tiểu Lân nhi nhìn kỹ nha lát nữa sẽ tới lượt ngươi thôi.
Tiểu Lân nhi bị giữ lại mà hoảng sợ nhìn một màn này. Thủy Tiên Nhi bị khiêng đến trước chiếc l*иg, nhìn con gấu đang nổi điên bên trong nàng chẳng còn cảm xúc gì cả. Dạ Quân Ly, ta lại phụ lòng ngươi rồi.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhưng trong tâm trí vẫn suy nghĩ. Nếu không vì nàng, tiểu Lân nhi có lẽ sẽ không phải như bây giờ rồi. Xin lỗi đệ, tiểu Lân nhi...
"Cạch" ổ khóa được mở ra, cửa l*иg vừa mở ra liền "ầm" nàng bị ném vào trong. "Gừ" con gấu như nổi điên khi thấy thức ăn liền lao về phía nàng.
"Á..." tiếng hét đau đớn nón nớt vang lên làm nàng hoảng hốt mở mắt. Mắt nàng khϊếp sợ mở lớn, cổ họng đau rát làm nàng hét không thành lời.
Không, không thể nào, tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi tại sao lại ở đây? Tại sao lại đứng trước mặt nàng. Không, không phải sự thật, làm ơn, làm ơn ai đó nói với nàng đó không phải tiểu Lân nhi đi.
"Rầm", bóng dáng nhỏ ngã xuống trước mắt nàng, trên thân thể nhỏ bé đang bị con gấu cắn lấy cổ nhỏ đầy máu. Đôi môi nhỏ bé mấp máy như muốn nói, đôi mắt cười kia lại nhìn về phía nàng như muốn nói "đệ bảo vệ được tỷ rồi".
Không, không phải vậy, tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi...KHÔNG...
Ngay lúc đó có một nam nhân trung niên cùng mấy người tới nơi nhìn thấy một màn này, liền ra lệnh cho thuộc hạ gϊếŧ con gấu kia. Nhìn tiểu Lân nhi mắt mở to đầy ý cười nằm trên vũng máu, Thủy Tiên Nhi chết lặng nhìn tiểu Lân nhi thì thở dài, sai người mang hai người đi.
Trong mắt nành chỉ còn lại hình ảnh nằm trên vũng máu của tiểu Lân nhi, đến khi bị khiêng đi cũng không hay biết gì.
"Bộp" bị người ném xuống đất nàng vẫn không nhúc nhích, mãi sau mới tỉnh táo một chút nhìn xung quanh. Tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi đâu?
Chỉ thấy trước mắt xác chết chất đầy đất nhưng nàng không quan tâm, tiểu Lân nhi, đệ đệ nàng đâu?
Mắt nàng hoảng hốt tìm kiếm mãi thì thấy cách đó không xa tiểu Lân nhi đang nằm trên một đống cỏ khô đã nhuốm máu.
Tiểu Lân nhi, tiểu Lân nhi...
Nàng cố gắng sức dù cho thân thể như muốn dập nát, lết từng chút từng chút về phía tiểu Lân nhi. Không biết qua bao lâu nàng chạm được vào góc áo đã nhuộm máu của tiểu Lân nhi.
Sau đó lại gắng từng chút từng chút nắm lấy bàn tay lạnh băng của tiểu Lân nhi, không nhịn được nữa. Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống, cổ họng đau rát phát ra tiếng khóc thê lương tuyệt vọng.
"AAAA..."nàng tuyệt vọng hét thê lương, tiếng hét đau đớn như xé nát cổ họng vang vọng trong bãi tha ma. Sau đó nàng liền ngất đi.
Ngay khi Thủy Tiên Nhi ngất đi, liền có một người xuất hiện ôm chặt lấy nàng. Nhìn bóng dáng nhỏ trong ngực thương tích đầy mình cùng khóe mắt vẫn còn vương lệ. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay lạnh băng của một hài tử, tim Dạ Quân Ly thắt lại đau đớn.
- Ta đến muộn, Tiên Nhi, xin lỗi nàng, Tiên nhi...
Khi Thủy Tiên Nhi tỉnh lại đã là ba ngày sau. Nàng nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Lúc Dạ Quân Ly bước vào nàng cũng chỉ im lặng như vậy. Ôm Thủy Tiên Nhi ngồi dậy, hắn múc từng muỗng nước cho nàng uống. Nàng bị động để cho hắn đút.
Đút nước xong, hắn ôm nàng mà cảm thấy lòng mình thật đau.
- Tiểu...Lân...nhi...
Dạ Quân Ly nghe nàng thì thầm nói vậy mà không khỏi ôm chặt nàng, nếu hắn đến sớm hơn thì...
- Ta đưa nàng đi gặp tiểu Lân nhi.
Nói rồi hắn bế nàng ra ngoài. Bên ngoài là một khu vườn với đầy những hoa hoa thảo thảo nhưng lại không làm nàng vui chút nào.
Dưới gốc cây cổ thụ có một ngôi mộ nhỏ được dắp lên. Không có bia mộ, chỉ là một ngôi mộ nhỏ nằm cạnh những bông hoa thủy tiên xinh đẹp.
Dạ Quân Ly nhẹ đặt nàng ngồi xuống trước mộ, tay nàng run run chạm lên ngôi mộ, môi nàng run run gọi:
- Tiểu Lân nhi...
Hốc mắt nàng đỏ bừng đầy nước nhưng nàng vẫn không khóc. Nàng không nhìn Dạ Quân My mà hỏi:
- Có thể để ta làm bia mộ cho đệ ấy không?
- Được!
Sau đó hắn đưa cho nàng một thanh gỗ và một con dao nhỏ. Lúc đầu Dạ Quân Ly không làm bia mộ vì biết cho dù thế nào thì Thủy Tiên Nhi cũng sẽ tự mình làm một điều cuối cùng để từ biệt tiểu Lân nhi nên hắn không làm bia mộ.
Giờ nhìn đôi tay nhỏ gầy guộc chỉ có da bọc xương của nàng đang từng nhát, từng nhát khắc chữ trên thanh gỗ khiến hắn đau lòng nhưng cũng chỉ im lặng bên cạnh nàng.
Từng nét chữ theo đôi tay nhỏ bé hình thành, vì không có sức nên mỗi một nét khắc nàng đều phải dùng rất nhiều sức lực đến nỗi tay bị rách ra chảy máu Thủy Tiên Nhi vẫn tiếp tục.
Máu chảy theo từng nét chữ làm trước mắt nàng lại hiện lên hình ảnh tiểu Lân nhi vì cứu nàng mà nằm trong vũng máu, đôi mắt mỉm cười nhìn nàng làm Thủy Tiên Nhi không khống chế được mà rơi lệ.
Từng giọt lệ hòa với máu chảy xuống từng nét chữ rồi in sâu vào đó. Đến khi khắc xong chữ cuối cùng nàng không chống đỡ nổi mà ngất đi trong lòng Dạ Quân Ly. Lau đi nước mắt trên mặt nàng, hắn thì thầm:
- Tiên Nhi, còn có ta, ta sẽ ở bên nàng, sẽ không để nàng phải khóc nữa.