Chương 12: Ồn ào
Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi ngủ đến gần sáng thì bị tiếng ồn bên ngoài quấy rầy đến mất ngủ.
Thấy Thủy Tiên Nhi trong ngực ngọ nguậy nhíu mày muốn tỉnh thì hắn bộc phát rồi. "Ầm" một chưởng đánh ra ngoài chẳng cần quan tâm ai chết ai sống, hừ, làm phiền bảo bối hắn ngủ, muốn chết.
Lạc Phi cùng Lâm Khải bên ngoài đang đau đầu với nhóm người vừa tới thì bị một chưởng này làm hết hồn "má ơi, cũng may né kịp, nếu không chắc chắn như tảng đá kia rồi". Tảng đá bị một chưởng của hắn đánh vào vỡ vụn thành một đống bụi khiến những người ở ngoài tái mặt kinh sợ.
Lạc Phi, Lâm Khải thầm than trong lòng không thôi "đại gia ngài có tức giận cũng không nên đem luôn thuộc hạ trung thành ra định gϊếŧ chứ?"
Lạc Phi hắng giọng ho khan khiến đám người hoàn hồn từ cơn khϊếp sợ, rồi nói:
- Ta đã nói, các vị có chuyện thì đi nơi khác nói, không nên làm phiền giấc ngủ của chủ nhân và phu nhân nhà ta. Bây giờ các vị hiểu rồi chứ?
Nghe vậy đám người do dự nhìn hai người, Lâm Khải bất đắc dĩ đành đi theo nghe bọn họ nói, biết sao được, bây giờ đang ở nhân giới nha, bọn hắn không thể làm loạn, nếu bây giờ còn ở ma giới thì đám người này chết chắc.
Lâm Khải đi theo đám người đến nơi khác cách đó không xa, hắn tất nhiên phát hiện trong đám người có ánh mắt sáng rực như tìm thấy bảo vật nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của Dạ Quân Ly không thôi. "Lão già này có vấn đề", nhìn ánh mắt lão già mà Lâm Khải chắc chắn.
Nam nhân trung niên bên cạnh lão cũng nhận ra, chỉ có thể lắc đầu cảm thán trong lòng "lão già ngài cuối cùng cũng tìm được người ưng ý, nhưng bọn hắn là người khổ nha". Nhìn qua đủ biết chủ nhân hai người kia chắc chắn sẽ không đồng ý rồi, lão cao hứng làm gì nha?
Mấy người thiếu nữ trong đám người sau khi khϊếp sợ lại nhìn hai người Lạc Phi bọn họ bằng ánh mắt ái mộ, thật làm cho bọn họ hắc tuyến đầy đầu. Duy chỉ có người thiếu nữ mang khăn che nửa mặt kia thì lóe lên tia kinh diễm sau rất nhanh đã che dấu đi. Ừ, may ra còn được nàng ta, còn mấy người thiếu niên cùng mấy người nam nhân trung niên kia thì nể phục nhìn bọn họ, chậc, cũng không tệ.
Nghe tiếng ồn bên ngoài, cộng thêm một chưởng kia của Dạ Quân Ly, Thủy Tiên Nhi liền mệt mỏi mở mắt nhìn. Thấy ánh mắt lờ đờ, mơ màng của nàng, Dạ Quân Ly cười nhẹ, hôn lên trán nàng:
- Ngủ đi, chỉ là mấy con ruồi thôi.
- Ừm.
Thủy Tiên Nhi gật nhẹ rồi chui vào lòng hắn ngủ tiếp, hắn cong mắt cười nhẹ, đắp chăn lại cho nàng, sau đó mới ôm nàng ngủ tiếp. Còn bên ngoài thì để cho hai người Lạc Phi lo, ngủ dậy hắn tính sổ sau.
Đến khi trời sáng hẳn Thủy Tiên Nhi mới tỉnh, mở mắt thấy khuôn mặt yêu nghiệt đầy nhu tình nhìn mình, thì rất tự giác hôn một cái lên mặt hắn, cất giọng non nớt làm nũng:
- Ly, đói...
- Thật là...
Dạ Quân Ly yêu chiều nhéo mũi nàng bật cười, cái con mèo nhỏ này...
- Đói thì dậy ăn điểm tâm. - Hắn cưng chiều nói.
- Chàng giúp ta.
Nói rồi liền ôm lấy hắn, Dạ Quân ly điểm nhẹ vào trán nàng, cười lắc đầu, ôm nàng ngồi dậy thay y phục.
Lấy thức ăn đã được chuẩn bị trong nhẫn trữ vật ra, Dạ Quân Ly dùng nội lực hâm nóng đồ ăn, sau đó hai người bắt đầu dùng bữa.
Bên ngoài đám người ngồi nghỉ dưới bãi cỏ ăn lương khô, nướng chút thịt. Bọn họ gồm hơn mười người đến nơi này, trong đám người chỉ có bốn thiếu nữ, ngoài ra đều là nam nhân. Vì hôm qua đã bị cảnh cáo nên đám người cũng chỉ im lặng ăn mà không dám lớn tiếng, nhưng không ít người tò mò nhìn về phía ngôi nhà của Dạ Quân Ly muốn xem chủ nhân của hai người vừa anh tuấn bất phàm, vừa mạnh kinh khủng không giống người thường này như thế nào?
Nhưng bọn hắn ngóng đến dìa cổ mà cũng chẳng thấy ai, mà có lẽ người sốt ruột nhất là lão già đó, ánh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà không chớp mắt làm Lạc Phi cũng phải tò mò.
- Lão già, ông nhìn chăm chú như vậy làm gì, đó là chủ nhân của chúng tôi cũng không phải của lão.
- Ta gọi Mạc Vân, không phải lão già. - Lão tức giận.
Lạc Phi, Lâm Khải nhìn nhau nhún vai, già rồi không gọi lão già chẳng lẽ gọi "huynh đài" à?
- Vậy thì Mạc lão, ông đây là nhìn chằm chằm như vậy làm gì nha? - Lâm Khải hỏi, gọi như vậy chắc được.
- Nhìn xem đồ đệ của ta lúc nào thì đi ra. - Lão thoải mái nói.
- Hả?
Bọn hắn không nghe lầm đi, lão này nói mớ à, chủ nhân bọn họ khi nào thì biến thành đồ đệ của lão rồi?
Người xung quanh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, Mạc lão muốn nhận đồ đệ, đã thế còn nhắm vào chủ nhân của hai người kia. Vậy chẳng phải công sức bọn họ đi theo lão đến đây là công cốc à?
- Mạc tiền bối, ngài nói thật sao, vậy còn chúng ta... - Một thiếu niên hỏi.
- Hừ, chúng ta cái con khỉ, ta nói nhận các ngươi làm đồ đệ lúc nào, là các ngươi tự ý chạy theo ta rồi gây chuyện làm phiền người khác khiến ta mất mặt, giờ còn dám nói à...ưʍ...ưʍ...
Lão tức giận rống lớn thì lạc Phi cùng Lâm Khải không khỏi hoảng hốt nhanh chóng bịt miệng lão lại.
Rất tiếc có bịt nữa thì những lời này cũng lọt vào tai đôi phu thê đang dùng bữa, đúng lúc làm cái cớ để Thủy Tiên Nhi không phải ăn thêm rau nữa. Còn Dạ Quân Ly thì tức giận không thôi, hắn nhìn cơm trong chén nàng mới chỉ ăn được một nửa, rau thì còn y nguyên mà muốn đánh thêm một chưởng ra ngoài.
Thủy Tiên Nhi ghét nhất ăn rau, hắn toàn phải dỗ rồi đút mới chịu ăn hết, bây giờ thì hay rồi, nàng lại lấy cớ ồn ào muốn xem chuyện bên ngoài lập tức đứng dậy bỏ bữa.
"Ầm" cuối cùng hắn cũng tức giận đánh thêm một chưởng ra ngoài, một tay ôm lại nương tử nhỏ đang muốn chạy của mình.
- Ăn hết rồi ra ngoài. - Hắn nghiêm giọng.
Thủy Tiên Nhi đáng thương nhìn hắn, làm nũng:
- Đừng mà Ly, chàng biết ta ghét nhất ăn rau mà, trước đây toàn phải ăn rau dại...
Nói xong mới biết mình lỡ lời liền bịt miệng im lặng. dạ Quân Ly luôn tự trách việc lúc trước xảy ra với nàng nên Thủy Tiên Nhi quyết không nhắc tới nữa, nhưng nàng lại lỡ lời...chết tiệt cũng do mấy người bên ngoài.
Thấy nàng lỡ lời bịt miệng im lặng, đáng thương nhìn hắn thì Dạ Quân Ly thở dài, ôm nàng ngồi trên đùi mình, gắp một miếng thịt đứa tới miệng nàng:
- Ngoan, ăn chút nữa thôi. - Hắn nhẹ giọng.
Thủy Tiên Nhi ngoan ngoãn ăn miếng thịt gà được hắn xé nhỏ, nhỏ giọng nói:
- Ly, xin lỗi, ta...
- Tiên Nhi, đừng nói những lời như thế nữa.
- Ừ, không nói nữa, chàng đút ta ăn.
Hắn cười nhẹ rồi đút nàng ăn. Bên trong là một bức tranh hạnh phúc ấm áp, bên ngoài thì loạn không thôi.
Một chưởng kia của Dạ Quân Ly đánh thẳng tới chỗ Lão Mạc, lão nhanh chóng định đỡ lấy nhưng khi chưởng phong kia đến gần, lão liền hoảng hốt né tránh. Lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, lão có chút hoảng hốt.
Một chưởng này lão mà trúng thì không chết cũng tàn phế, xem ra hôm qua là lão lầm rồi, người này còn mạnh hơn lão. Chưởng phong bị lão né liền đánh thẳng đến chỗ hai người Lạc Phi, làm bọn họ than khổ không thôi, thật may là bây giờ chủ nhân không mạnh bằng bọn hắn nha, nếu không chết là cái chắc.
Mọi người nhìn thấy một màn này thì kinh sợ không thôi, người này còn mạnh hơn cả Mạc tiền bối, rốt cuộc những người này là ai? Không phải bọn hắn không biết, chẳng qua là không dám tin, nhưng bây giờ thấy rỏ thì... Ngay cả thủ hạ cũng mạnh hơn Mạc tiền bối, những người này là ai?
Chật vật đỡ được một chưởng, Lạc Phi hai người tức giận nhìn về phái đám người đang khϊếp sợ, ý tứ " các người muốn chết đúng không?"
Đúng lúc này thì cánh cửa mở ra, Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi ra ngoài. Nhìn đám người trước mắt, Thủy Tiên Nhi có chút ngạc nhiên, đây là có chuyện gì nha?