Đề phòng vạn nhất, bà Hạ vội vàng đứng dậy: "Tôi đi xem."
“Tôi cũng đi cùng." Nghĩ đến con gái đang ở một mình với một người tâm thần, trong lòng Âu Dương Thiến vô cùng lo lắng, đặt khăn ăn lên bàn, khóe môi nhếch lên cười, đường hoàng nói: "Diên Nhi muốn xem bài trí trên tầng, nghe con bé nhà tôi nói như vậy, trong lòng tôi cũng hiếu kỳ.”
Nhưng mà ——
Sau khi các bà lên tầng, tiếng kêu của bà Hạ truyền đến.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lê Văn Ngạn và Hạ Chính Quốc lập tức đứng dậy.
Tiếng khóc của Lê Diên Nhi vang vọng khắp biệt thự.
Sắc mặt Lê Văn Ngạn khẽ thay đổi, dẫn đầu sải bước lên tầng.
Đi đến cửa phòng có tiếng khóc truyền đến, vào trong một căn phòng hỗn độn.
Con trai tóc rối bời, vẻ mặt dữ tợn đang bị bà Hạ ôm chặt, để trần nửa người, quần dài phía dưới khoá kéo kéo một nửa, lộ ra mép quần đùi màu đen.
Về phần cái giường kia ——
Âu Dương Thiến quấn chăn Lê Diên Nhi thật chặt ôm vào trong ngực.
Váy của Lê Diên Nhi đã sớm bị xé thành vải rách, cả người sợ tới mức run rẩy.
"Không sao rồi!" Mắt Âu Dương Thiến không khỏi đỏ lên, liên tục nhẹ giọng trấn an bên tai con gái: "Mẹ ở bên con, đừng sợ.”
Hạ Chính Quốc và người giúp việc nhà họ Hạ chạy vào sau đó.
Nhìn thấy một màn như vậy, người giúp việc muốn tránh cũng đã không còn kịp.
Đặc biệt…
Cơ thể của Hạ Lãng còn nổi lên phản ứng.
Chỉ cần không ngốc, cho dù là ai cũng có thể đoán được vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
“...... Là Đường Lê. " Lê Diên Nhi hét lên: "Là Đường Lê nhốt con ở bên trong, là chị ta nhốt con ở bên trong..."
Đường Lê đi tới cửa phòng, vừa khéo nghe thấy Lê Diên Nhi tố cáo.
“...... Chính chị đã khóa cửa, không cho tôi ra ngoài. "Lê Diên Nhi vừa khóc vừa nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt chảy qua hai má: "Tôi đã kêu cứu, nhưng kêu thế nào cũng không kêu được..."
"Không có chuyện gì, không sao rồi."
Âu Dương Thiến ôm đầu con gái vào lòng, không ngừng trấn an: "Bố mẹ ở đây, đều đã qua hết rổi.”
Lê Văn Ngạn đứng bên giường, cũng không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Bởi vì quá đột ngột, mà quên đuổi người giúp việc đi.
Hạ Chính Quốc đi đến bên cạnh vợ con: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt của ông ta vô cùng không tốt.
Vốn hai nhà muốn nói chuyện hôn sự, bây giờ đính hôn còn chưa định, một đứa con gái khác của nhà họ Lê cùng con trai nhà mình nháo ra loại chuyện này.
Cho dù gạo chưa nấu thành cơm, nhưng nếu truyền ra bên ngoài, kết quả cũng giống nhau.
Người khác mặc kệ có thành hay không, chỉ quan tâm đến chuyện "Con trai nhà họ Hạ lên giường với em gái của đối tượng sắp đính hôn", sau này lan truyền trong giới, sẽ trở thành trò mua vui của mọi người.
Huống hồ, đây là chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở nhà họ Hạ bọn họ.
Tinh thần Hạ Lãng không bình thường, vợ chồng bọn họ chưa bao giờ chính miệng nhắc tới bên ngoài.
Làm bố mẹ, đối với con cái của mình, không thể tránh khỏi thiên vị ích kỷ.
Trong mắt bọn họ, Hạ Lãng có hai khuyết điểm chính là không thích nói chuyện, tính tình có chút nóng nảy, cho nên tuy rằng định kết thông gia với nhà họ Lê nhưng bọn họ không nghĩ tới bày ra mọi chuyện của con trai ở trước mặt thiên hạ.
Nếu con trai họ khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, họ cũng không muốn một đứa con gái ngoài giá thú vào làm dâu.
Bọn họ tin Hạ Lãng cưới vợ sinh con, tình hình nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Người đàn ông làm bố, ít nhiều cũng có thể học được sự kiềm chế.
Kết quả…
Buổi tiệc náo loạn thành như vậy.
Bà Hạ cũng đang sứt đầu mẻ trán trấn an con trai, không thể để con trai lại phát bệnh ở trước mặt người nhà họ Lê. Nghe chồng hỏi, bà ta đành phải thấp giọng giải thích: "Chúng ta đẩy cửa ra, thấy Lãng Lãng đang đè lên người Diên Nhi..."
(Chương này kết thúc)