Chương 33: Không Cảm Thấy Mình Đã Làm Sai Sao?

Người đàn ông hạ micro xuống, nhìn Đường Lê hỏi: "Thầy cô không dạy em, không được quấy rầy buổi thử vai của bạn học là tố chất cơ bản của diễn viên sao?”

Đường Lê không bối rối, thẳng thắn trả lời: "Chắc chắn bạn học kia không nắm được cảnh của cô giáo nên em mới đưa tay giữ chặt giáo viên.”

"Em không cảm thấy mình đã làm sai à?"

"Nếu là em, em thừa nhận mình rất liều lĩnh, nhưng nếu là Ứng Tuyền Nhi." Đường Lê hơi dừng lại, nhìn lại người đàn ông trung niên kia rồi tiếp tục nói: "Cô ấy chỉ tuân theo nguyên tắc người có năng lực thì ở lại, chứ không phải nguyên tắc người đến trước hay sau.”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên kia giãn mày ra.

Ứng Tuyền Nhi là một nhân vật rất gây tranh cãi trong tiểu thuyết.

Ngày thường cô tỏ vẻ thanh cao kiêu căng, nói chuyện làm việc chưa bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, trong vũ đoàn cô là người được đối xử tốt nhất sau người đứng đầu, nhiều người lớn ở trước mặt cô còn phải tỏ ra khách khí. Ứng Tuyền Nhi cũng không biết cách giả vờ khiêm tốn, bởi vì ở trong mắt cô, nếu cô là người gánh vác vũ đoàn thì hưởng thụ ưu đãi là chuyện đương nhiên.

Trên sân khấu, Đường Lê đã nhận ra người đàn ông trung niên kia chính là đạo diễn Nguyễn Giang của 《Nguyên tội》.

Nguyễn Giang nhìn cô từ đầu đến chân: "Trước khi cô đến đây có cố ý trang điểm không?”

Sau khi hỏi xong, ông thấy các giám khảo khác dường như không nghe rõ bèn chủ động giải thích: "Căn cứ vào cốt truyện của tiểu thuyết, Ứng Tuyền Nhi mưu hại em gái Ứng Tự của mình là vì em gái cô định lái xe đυ.ng vào cô, khiến cô tức giận, sau đó mới nghĩ đến lấy gậy ông đập lưng ông.”

Từ tai nạn xe đến khi Ứng Tự gặp chuyện, chỉ cách nhau 36 tiếng đồng hồ.

Tuy rằng trong tiểu thuyết không có miêu tả cụ thể, nhưng khi Ứng Tự bị phát hiện tử vong, Ứng Tuyền Nhi vừa trở về từ bệnh viện, không thể nghi ngờ là vừa khớp với dáng vẻ hiện tại của Đường Lê.

Đường Lê trả lời: "Không, cánh tay của tôi hôm qua bị xe đạp đυ.ng, về phần vết thương trên trán là bởi vì mấy ngày trước té cầu thang.”

Một giám khảo khác hỏi: "Tên của em là gì, bao nhiêu tuổi, học chuyên ngành nào?"

"Đường Lê." Đường Lê thành thật nói: "Tôi không học ở học viện điện ảnh, là sinh viên năm hai của học viện nghệ thuật bên cạnh.”

Cô vừa nói ra câu này, hai mặt ban giám khảo nhìn nhau.

Cô giáo ban đầu đóng chung với Đường Lê, lúc này đã trở lại ghế giám khảo, cô ấy nhìn Đường Lê hỏi: "Em biết đến buổi thử vai này, vậy hẳn cũng hiểu rõ nhân vật "Ứng Tuyền Nhi" là do đạo diễn Nguyễn Giang chuẩn bị cho bộ phim đầu tay này.”

Đường Lê gật đầu: "Tôi biết.”

"Nếu đã biết, vì sao còn tới?" Nguyễn Giang hỏi cô.

Đường Lê không né tránh sự dò hỏi của Nguyễn Giang: "Bởi vì tôi nghĩ rằng tôi sẽ là ứng viên tốt nhất.”

"Tuy rằng em diễn không tệ nhưng còn xa mới tới mức không thể thay thế, hơn nữa em không phải là học sinh của trường, chỉ dựa vào điểm này, em đã không có tư cách thử vai."

Bên trong hội trường lập tức yên lặng hẳn đi.

Những lời này của Nguyễn Giang dường như đặt người vào tình huống khó xử.

Một lúc lâu sau, có giám khảo vừa định nói "người tiếp theo" thì cô gái đứng trên sân khấu bỗng nhiên mở miệng: "Tôi cảm thấy mình thích hợp, không phải tôi diễn tốt như thế nào mà là bởi vì so với người khác, tôi có thể hiểu rõ suy nghĩ của Ứng Tuyền Nhi hơn.”

Nguyễn Giang nói: "Em dựa vào gì khiến chúng tôi tin tưởng em?”

"Dựa vào trực giác."

Câu trả lời này rất kiêu ngạo, Nguyễn Giang lại cười, sau đó nói: "Em trở về chờ thông báo đi.”

Đường Lê rời đi, cô giáo nói: "Dù sao cũng không phải phim đầu tay.”

"Hết cách." Nguyễn Giang thở dài, cúi đầu nhìn tờ giấy A4 mà Đường Lê vừa điền thông tin cá nhân: "Ít nhất cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được người diễn vai Ứng Tuyền Nhi tốt hơn em ấy.”