Chương 12: Tôi Họ Đường, Không Phải Họ Lê

Đường Lê nói xong bèn biết điều rời khỏi phòng trước.

Từ phòng đến thang máy, khoảng cách hai mươi mấy mét, cô đi không nhanh không chậm giống như đang chờ đợi một cái gì đó, trong lòng thầm đếm: "Một, hai, ba!"

Vừa nói xong từ "Ba”, quả nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Kèm theo một tiếng nói vội vàng: "Cô Lê".

Đường Lê quay đầu lại.

Người tới chính là Quý Minh.

Quý Minh vẫn nói với dáng vẻ kính cẩn: "Cô Lê xin dừng bước, ông chủ bảo tôi đưa cô về nhà họ Lê.”

Lần này, Đường Lê không hỏi vì sao.

Ngay trước khi vào thang máy, một nhân viên câu lạc bộ bước nhanh về phía họ.

Nhân viên gọi "anh Quý", sau đó đưa túi giấy trong tay cho Quý Minh.

Trong túi giấy, là một chiếc áo khoác nữ.

Khi Quý Minh cầm áo khoác tới, Đường Lê không lập tức đưa tay ra.

Cô nhìn chiếc áo lông ngựa dệt kim hở cổ, ánh mắt lại nhìn Về phía Quý Minh: "Áo khoác này cũng là anh Tống gọi người đưa tới cho tôi à?”

"Đêm đã khuya, bên ngoài lại mưa, ông chủ sợ cô Lê bị cảm lạnh."

Nghe giải thích như vậy, khóe môi Đường Lê nhếch lên.

Cô cầm lấy áo khoác.

Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô mở miệng: "Tôi rất thích áo khoác này."

"..." Quý Minh không khỏi liếc cô một cái.

Đường Lê lại không nói gì nữa.

Dọc theo đường đi, Đường Lê và Quý Minh không nói chuyện nhiều.

Căn cứ vào kinh nghiệm tiếp xúc kiếp trước, cô biết đối phương không phải là loại người nói nhiều.

Quý Minh lái một chiếc Lexus.

Trong xe rất rộng rãi, Đường Lê ngồi một mình ở hàng ghế sau, bị bộ vest màu đen bên cạnh hấp dẫn.

Cô tự nhiên đoán được đồ này là của ai.

Bên cạnh bộ âu phục, có một hộp thuốc lá kim loại mạ crôm.

Chắc là rơi ra từ trong túi áo vest.

Trong đầu Đường Lê hiện lên cảnh lần đầu gặp Tống Bách Ngạn trên ban công phòng sách nhà Họ Lê.

Còn có vừa rồi, Quý Minh đuổi theo bảo đưa cô về nhà.

Đường Lê cảm thấy trực giác của mình không lầm, quả nhiên bộ trưởng Tống này….. cũng bao dung đối với cô, cô không biết sự "bao dung" này xuất phát từ đâu, cũng không thể thật sự thích khi nhìn thấy cô trèo lên ban công, sau đó vừa gặp đã thân vì chuyện này

Kiếp trước, cô không gặp Tống Bách Ngạn trong tiệc mừng thọ.

Cũng không biết nhà họ Lê đã mời khách quý này.

Có lẽ khi cô xuống lầu, Tống Bách Ngạn đã rời đi.

Tính ra hai nhà Tống Lê cũng không phải là hai nhà thân thiết.

Dựa vào địa vị quyền thế hiện tại của Tống Bách Ngạn, anh đến chúc thọ bà cụ Lê xem như cũng là cho nhà Lê mặt mũi.

Dù sao, ngay cả Lê Văn Ngạn nói chuyện với anh cũng phải nhường ba phần.

Chiếc xe dừng lại ở phía trước cổng nhà họ Lê.

Đường Lê xuống xe.

Cô ôm chiếc áo khoác lông ngựa, vòng qua cửa sổ lái xe, cô cúi xuống và nói: "Thay mặt tôi chuyển lời cảm ơn đến anh Tống." Cô đi tới cửa thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sau đó cô xoay người mở miệng: "Còn nữa, tôi họ Đường, không phải họ Lê.”

Lúc Quý Minh trở lại câu lạc bộ cũng đã qua 12 giờ.

Tống Bách Ngạn thấy anh ta quay lại bèn buông ấm trà trong tay xuống: "Đã đưa người về nhà an toàn rồi à?”

"Vâng." Quý Minh gật đầu.

Thật ta trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.

Từ lúc Tống Bách Ngạn đột nhiên lên tiếng, bảo anh ta xuống lầu đưa ô.

Anh ta đi theo Tống Bách Ngạn sáu năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu Tống quan tâm một người không quen biết.

Là một cô gái nhỏ xa lạ.

Nhưng mà anh ta không có quyền xen vào trong chuyện này.

Tống Bách Ngạn ngồi vào trong xe, trong xe đóng kín, còn lưu lại một mùi trái cây ngọt ngào, tựa như mùi hương anh ngửi thấy khi đứng trước mặt Đường Lê trong phòng riêng.

Đột nhiên, cổ họng hơi ngứa.

Anh đưa tay lấy hộp thuốc lá trong túi áo vest, kết quả lại sờ vào khoảng trống.

------ ngoại lề------

Đường Tiểu Lê Mao tặc, đừng tưởng rằng giả bộ đứng đắn thì sẽ không biết cô trộm hộp thuốc lá! (<_<)