Chương 8: Làm chủ?

Minh Trác Tích kể chuyện của mình xong, lại quan tâm đến Minh Nhiêu: “Huynh nghe mẫu thân nói muội bị bệnh mà vẫn cứ nhất quyết phải tiến cung? Tham gia vào loại náo nhiệt này làm gì chứ?”

Ánh mắt Minh Nhiêu nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy kia: “Đi để có thêm kiến thức, cũng không phí công đến Kinh thành.”

Minh Trác Tích nghe ra có chỗ không thích hợp: “Muội còn định trở về Lương Châu?”

Trong lòng Minh Nhiêu biết dù mình muốn quay lại cũng không thể. Nàng định tìm cách gặp người kia một lần ở cung yến, sau đó…

Nếu như giống kiếp trước, nữ nhi Minh gia vẫn sẽ bị Hoàng đế chỉ hôn cho hắn, đến lúc đó nàng vẫn phải gả.

Nhưng những chuyện này vẫn còn là ẩn số, nàng chỉ có thể nói: “Mẫu thân muội ở đó, tại sao không thể quay về?”

“Không phải là muội có hôn ước với tên họ Vương kia sao?” Minh Trác Tích đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, rót một ngụm trà lạnh, cười lạnh: “Gần đây hắn ta thăng chức rất nhanh, đã muốn phụ muội rồi.”

Hắn trừng mắt liếc nhìn Minh Nhiêu, hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ muội vẫn còn ý nghĩ muốn quay về sao?!”

“Sao huynh biết?” Minh Nhiêu buồn bực.

Huynh ấy mới trở về, việc từ hôn đáng ra còn chưa truyền tới tai huynh ấy mới đúng.

“À, hôm qua huynh trở về, tận mắt thấy hắn ta và…” Minh Trác Tích chợt mất giọng.

Hôm qua hắn thấy Minh Vân và Vương Tuấn Dương lén gặp nhau ở cửa sau Minh phủ, không nhịn nổi mà xông lên đi đấm súc sinh kia một quyền. Sau đó lại xách Minh Vân đi tìm Trần thị giằng co, sau đó mới biết Vương gia đang có ý gì.

Hắn cho rằng Minh Nhiêu không biết chuyện Vương Tuấn Dương chuyển sang yêu đương với Minh Vân, nên cũng không nói thêm gì nữa, sợ muội ấy biết sẽ đau lòng, lại càng sợ mình nhịn không được mà đánh tên cặn bã kia thêm một trận nữa.

Minh Nhiêu thấy hắn tức giận, cũng không kiêng dè: “Lời này nên nói với muội muội ruột cùng một mẹ đẻ ra của huynh, khuyên muội ấy nên rửa mắt mà nhìn.”

Minh Trác Tích sửng sốt: “Muội biết sao?!”

Minh Nhiêu không trả lời, nàng hơi thất thần, ánh mắt lại bị thu hút bởi thanh kiếm gãy kia.

“Muội cũng là muội muội ruột của huynh.” Minh Trác Tích bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau một lúc lâu buồn bực mà nhìn chằm chằm Minh Nhiêu, thấy nàng không hề có vẻ khổ sở, mới rầu rĩ không nhắc lại nữa.

Minh Nhiêu nhìn Minh Trác Tích thu những thứ mà hắn coi như bảo bối vào, lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Mấy thứ đó, nàng cũng muốn.

“Đúng rồi, đây là xiêm y mẫu thân muội làm cho huynh.” Minh Nhiêu đưa bọc đồ trong lòng cho hắn.

Đôi mắt Minh Trác Tích thoáng cái liền sáng lên.

Tần thị là tú nương nổi danh Kinh thành hồi đó, tay nghề của bà ấy, ngay cả nữ quan Ti Y cục trong cung cũng phải khen ngợi.

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.” Minh Trác Tích ngoài miệng nói, nhưng lại dứt khoát duỗi tay ra: “Thay huynh cảm ơn Tần di nương.”

“Cảm ơn thì không cần.” Minh Nhiêu vô tội mà chớp đôi mắt: “Đổi chút đồ đạc với muội đi, nhị ca?”

“…”

Minh Nhiêu thắng lợi trở về.

Minh Trác Tích đưa nàng về viện của mình, nhìn thanh kiếm gãy tinh xảo trong tay nàng, vẻ mặt đau khổ vặn vẹo.

“Muội xem muội là một cô nương, lấy một thanh kiếm gãy làm gì!”

Minh Nhiêu cúi đầu, thẹn thùng cười.

Trước khi đi, Minh Nhiêu như vô tình mà hỏi hắn: “Nhị ca đã trở lại, còn đại quân… Cũng hồi kinh rồi chứ? Sao lại không thấy động tĩnh gì.”

Minh Trác Tích nói: “Trên đường trở về, Hầu gia phát hiện một đám thổ phỉ, ngài ấy mang theo một đội nhân mã đi diệt thổ phỉ, ngoài ngài ấy ra, phần lớn người còn lại đều đã hồi kinh vào ngày hôm qua. Hôm qua, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, chắc là do muội đang bệnh, nên mới không chú ý.”

“Có điều Hầu gia cũng nên trở lại vào hôm nay, tuy rằng tác phong hành sự trên chiến trường của ngài ấy có hơi bá đạo, nhưng xưa nay vẫn rất kín tiếng trong chuyện riêng tư, nói không chừng đã sớm lặng lẽ trở lại rồi.”

Minh Trác Tích vẫn được xem là hiểu An Bắc hầu, giờ Thìn An Bắc hầu đã im hơi lặng tiếng mà vào cung đúng giờ, Hoàng đế ở Tư Chính điện tiếp kiến hắn. Nói chính sự xong, Ngu Nghiên từ chối tiệc chiêu đãi của Hoàng đế, chưa đến trưa đã trở về hầu phủ.

Mạnh Cửu Tri thấy chủ tử trở về, theo sát phía sau, bước vào Bách Minh quán.

Đây là nơi An Bắc hầu thường xử lý công vụ, lớn hơn thư phòng rất nhiều, bên trong ngoại trừ ba gian nối liền, còn có thêm một gian ám thất, cực kỳ riêng tư.