Chương 10: Biến cố

Yến hội được tổ chức ở Niên Hỉ cung.

Minh Nhiêu đứng dưới bậc thềm đá, ngẩng đầu nhìn cung điện tráng lệ huy hoàng.

Ngói lưu ly rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, những dãy lan can và bậc thềm được chạm khắc tinh xảo bằng ngọc bích, lộng lẫy mà uy nghiêm.

Minh Nhiêu hít sâu một hơi, cúi đầu nhíu mày, an tĩnh đi theo sau Trần thị. Trên mặt nàng là vẻ lạnh nhạt thản nhiên, nhưng không ai biết mồ hôi lạnh gần như đã thấm vào lớp áo mỏng manh.

Sinh thần của Thái hậu…

Thái hậu…

Minh Nhiêu vĩnh viễn không quên được cái cảm giác đau thấu tim sau khi Hạc Đỉnh Hồng đi vào trong bụng, như có một con dao, khuấy đi khuấy lại trong bụng nàng, như thể băm vụn tất cả nội tạng, nhưng ý chí của nàng vẫn còn tỉnh táo trong chốc lát.

Nàng tỉnh táo mà biết mình sắp chết, tỉnh táo mà nghe nữ quan nói. Kiếp trước cho tới điểm cuối của sinh mệnh, cũng không biết vì sao Thái hậu ghét nàng như vậy, nhất quyết phải khiến nàng chết.

Lúc nào Ngu Nghiên cũng say khướt mà xin lỗi bài vị của nàng, nhưng cũng chưa bao giờ cho nàng biết nguyên do.

Nghe nói khi đó An Bắc hầu cũng đã rót hết Hạc Đỉnh Hồng cho Thái hậu uống, hắn nói những nỗi khổ mà phu nhân hắn đã từng trải qua, Thái hậu cũng phải nếm thử.

Nghĩ đến Ngu Nghiên, nắm tay siết chặt của Minh Nhiêu thả lỏng ra một chút.

Không biết là do nàng không tập trung tinh thần, hay là Minh Vân cố ý kéo Trần thị đi nhanh về phía trước, mà vừa mới bước vào cửa điện, cặp mẹ con kia đã bỏ rơi nàng, không thấy bóng dáng đâu cả.

Bên cạnh Minh Nhiêu không có tỳ nữ Minh gia, chỉ có một cung nữ dẫn đường, tiểu cung nữ đưa Minh Nhiêu tới chỗ ngồi, liền lui xuống.

Suy cho cùng thì Trần thị vẫn coi trọng thể diện, sợ một mình Minh Nhiêu đi sai bước nhầm*, làm mất mặt Minh gia, Trần thị vỗ về nữ nhi thân sinh xong, phái một tỳ nữ nhà mình đến bên cạnh Minh Nhiêu coi chừng nàng.

(*) Đi sai bước nhầm: đi chệch hướng hoặc vô tình bước nhầm, thường ám chỉ việc bất cẩn lạc lối hoặc suy nghĩ thiếu chín chắn dễ mắc sai lầm.

Vẫn còn khá sớm, mọi người tụm năm tụm ba mà tán gẫu, Minh Nhiêu không quen biết người khác, một mình nàng cũng vui vẻ dễ chịu. Có điều cung điện xa hoa tráng lệ này, vẫn cứ đem đến cho người khác cảm giác áp bách khiến nàng không thở nổi.

Minh Nhiêu không để ý đến tỳ nữ ở bên cạnh, tự mình ra khỏi cửa chính cung điện.

Ngày hè nắng nóng, có lẽ là bởi vì chê cung điện nóng bức, rất nhiều cô nương công tử đều lần lượt lén chạy ra ngoài.

Tổ tiên dân chúng Đại Lâm có huyết thống người trên thảo nguyên, dân phong phóng khoáng nhiệt tình, cực kỳ dũng cảm.

Nữ tử lên phố không cần che mặt, nam nữ cùng bàn cũng không cần kiêng dè, nhìn thấy thuận mắt, đứng cùng một chỗ vui vẻ chuyện trò.

Minh Nhiêu lặng lẽ trốn vào một góc Quan Cảnh đài, yên lặng nhìn chăm chú vào cung thành này.

Nàng cố ý tránh xa ồn ào náo nhiệt, nhưng dung mạo xuất chúng cũng không cho nàng khiêm tốn quá mức. Những người chậm rãi tụ tập ở xung quanh, đều chưa từng yên tĩnh.

—— “Không biết khi nào Thái hậu tới, ta thèm bữa cung yến này đã lâu.”

—— “Bệ hạ và Thái hậu mở tiệc chiêu đãi bên kia xong, mới có thể lại đây, nghe nói tay nghề của đầu bếp mới tới Ngự Thiện phòng còn tốt hơn cả Túy Hương các, hôm nay có lộc ăn rồi!”

—— “Hôm nay thật nhiều người tới, nữ tử lại càng nhiều, ngươi có biết vì sao không?”

Mọi người trầm mặc một lát.

Có người thấp giọng nói: “Thái hậu lại muốn tìm người cho vị kia, đoán chừng sẽ tứ hôn trong bữa tiệc luôn, chậc.”

“Không biết là nhà ai lại thảm như vậy, may là ta không có tỷ muội.”

An Bắc hầu vốn có tiếng khắc thê, ba vị thê tử mới cưới đều chết bất đắc kỳ tử trên đường gả đến Tây Bắc, một lần thì không nói làm gì, hai ba lần đều như thế.

Cho dù An Bắc hầu có quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ binh quyền, lại rất được Hoàng đế tín nhiệm, nhưng thế thì sao chứ.

Muốn leo lên cuộc hôn nhân này thì phải cân nhắc đến cả tính mạng, xem mình có trèo cao được hay không.

Minh Nhiêu vốn muốn rời đi, nhưng nghe bọn hắn nói đến chuyện của An Bắc hầu, đôi chân nàng lại không thể di chuyển được.

Tứ hôn sao?

Cũng không biết là kết thân hay là kết thù.

“Suỵt! Tới rồi tới rồi!!”

Có người kích động mà kéo chặt tay áo của bạn, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Minh Nhiêu tim đập nhanh một nhịp, bỗng quay đầu, nhìn xuống dưới lầu.

Nàng ở trên lầu hai Quan Cảnh đài, đứng góc sát với bên ngoài nhất, tầm mắt dễ dàng thấy được hình bóng của nam nhân.

Tuy là thịnh yến quy mô lớn, nhưng nam nhân vẫn cứ ăn mặc tùy ý như cũ, một bộ trường bào bằng lụa màu đen, bên hông đeo bảo kiếm, dung nhan anh tuấn đĩnh đạc, lạnh lùng thâm trầm.

Dáng vẻ uể oải thường ngày của hắn không còn nữa, khuôn mặt hắn lúc này lạnh lùng nghiêm túc, cất bước vội vàng, khí thế lạnh lùng, không giống như tới dự tiệc, ngược lại càng giống như tới trả thù.

“Sao hắn có thể mang bội kiếm vào cung chứ…” Trong các có người nhỏ giọng oán giận.

Biến cố phát sinh trong nháy mắt ——

Loảng xoảng!

Chỗ ngoặt, không biết cung nữ từ nơi nào chạy ra, liều lĩnh hấp tấp ngã một cái, chân thì đứng vững, nhưng khay trong tay lại nghiêng ngả, toàn bộ rượu trong bình đều đổ lên tay áo An Bắc hầu.

Nam nhân nâng tay áo rộng ướt đẫm lên, hoa văn đám mây dần bị thấm ướt, tối sầm lại.

Cung nữ nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất, tiếng khóc nức nở: “Hầu gia thứ tội! Hầu gia thứ tội!”

An Bắc hầu cúi đầu, thần sắc không rõ, người khác nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Cung nữ kia cũng rất to gan, quỳ trên mặt đất đưa tay về phía nam nhân, dùng khăn lau lấy lau để.

Tay mới vừa nắm vào góc áo nam nhân, đã nghe thấy một tiếng xoẹt, kiếm ra khỏi vỏ.

Một vệt ánh sáng hiện lên, ánh nắng chiếu xuống, kiếm quang làm đôi mắt Minh Nhiêu rung động.

Ngu Nghiên rút kiếm, quyết đoán mà vung kiếm.

Chém đứt góc áo bị nắm lấy.

Con ngươi hắn đen nhánh, thần sắc nhàn nhạt, không liếc mắt nhìn cung nữ đang hoảng sợ ngơ ngác kia lần nào, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên.

Thoáng nhìn, hắn đã bắt gặp ánh mắt của Minh Nhiêu.

Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu truyền đến từ bốn phương tám hướng, chỉ có ánh mắt này, không giống với người khác.

Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nhiêu chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng sẽ bị tiếng tim đập làm cho điếc.

Ngu Nghiên chỉ nhìn lướt qua, rồi lại bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt, nhanh chóng rời đi.

Người hầu vẫn luôn theo sau cách hắn một trượng* vội vàng đi theo, chỉ để lại một thân vệ, nhấc cung nữ trên mặt đất lên, bịt miệng, kéo xuống.

(*) 1 trượng = 3,3 mét