Chương 5: Bảo vệ ngắn

Vòng eo siết chặt, ánh mắt cô nhìn xuống, đôi bàn tay mảnh khảnh và rắn chắc của người đàn ông đang ôm lấy eo cô.

Nhìn thấy Phó Minh Hàn định giật điện thoại đi, Mộ Thiếu Thần giơ chân đá Phó Minh Hàn ngã ra đất.

Cú đá của anh có vẻ như ngẫu nhiên, nhưng nó so với cú đá vừa rồi của Thi Ninh càng mạnh hơn.

Phó Minh Hàn nằm trên mặt đất, biểu cảm đau đớn, nửa ngày vẫn không thể đứng dậy.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Mộ Thiếu Thần thả lỏng tay, mặt không cảm xúc nhìn Thi Ninh.

Cô ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.

Mộ Thiếu Thần tiếp lấy điện thoại, trực tiếp tắt đoạn ghi âm.

Thi Ninh quay đầu thì nhìn thấy Mộ Thắng Dân từ trong văn phòng đi ra tự lúc nào.

Cô buột miệng hỏi: "Chủ tịch, một người có tư cách đạo đức kém như Phó Minh Hàn có phải nên bị trục xuất khỏi Tập đoàn Mộ Thị, để tránh làm tổn hại đến danh tiếng của tập đoàn không?"

Mộ Tử Hiên ở một bên tựa hồ không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn Thi Ninh, chậm rãi siết chặt hai tay ở hai bên người anh ta.

Phó Minh Hàn liếc nhìn Mộ Tử Hiên, lời nói lên đến miệng bị nuốt trở lại.

Sắc mặt Mộ Thắng Dân đen tựa than.

Ông hoàn toàn bị sỉ nhục trước mặt khách hàng.

Điều đáng ghét nhất là trước đó ông không hề biết Phó Minh Hàn là nhân viên của tập đoàn nhà họ Mộ.

Ánh mắt của ông ta quét qua Mộ Tử Hiên và Mộ Thiếu Thần, rồi ra lệnh cho Mộ Tử Hiên, "Tử Hiên, thông báo ngay cho bộ phận nhân sự. Công ty chúng ta sẽ không bao giờ tuyển dụng những người bại hoại đạo đức như vậy."

"..."

Mộ Tử Hiên thu hồi ánh mắt đang nhìn Thi Ninh, đáp: “dạ.”

“Anh không tò mò vì sao em lại có đoạn ghi âm này sao”

Vào trong văn phòng, Thi Ninh một mặt biểu cảm tự khen chính mình.

Mộ Thiếu Thần ánh mắt lạnh lùng trả lời cô: “Tôi đối với chuyện của các người không có hứng thú”

Giang Bác nói rằng, chuyện Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu bị cảnh sát bắt trước đó, là do Thi Ninh báo án.

Không cần nghĩ cũng biết, là cô tình cờ bắt gặp hai người kia nɠɵạı ŧìиɧ trong căn hộ của mình nên đã ghi âm lại.

Đó là lý do tại sao cô không buồn ly hôn với anh nữa.

Nhưng với sự ngu ngốc của cô ấy, không có gì bảo đảm cô sẽ không bị những lời dối trá của Phó Minh Hàn lừa gạt lần nữa.

Thi Ninh theo anh tới bàn làm việc, không chút khách khí mà trực tiếp ngồi xuống bàn.

Cô nghiêng người về phía trước nói với Mộ Thiếu Thần: "Chúng ta bàn chính sự."

Mộ Thiếu Thần chế nhạo cô: "Em đã bao giờ thấy ai đó ngồi trên bàn làm việc nói chuyện kinh doanh chưa?"

Thi Ninh nghiêm túc suy nghĩ một giây: "Em đi xuống."

Cô nhảy khỏi bàn và ngồi lên đùi anh.

Mộ Thiếu Thần sắc mặt đen tối ngăn cô lại, dùng bàn tay to lớn chạm vào eo cô, ký ức về kiếp trước của anh bị cái chạm đó lôi ra.

Anh chỉ do dự một giây, Thi Ninh đã ngồi trên đùi anh và đối diện với anh.

“Thi Ninh, cô tự trọng chút được không.”

“Có thể”

Thi Ninh vốn dĩ cũng không phải muốn làm cái gì.

Nhìn thấy anh tức giận, cô liền đứng dậy.

Cô xoay người, rồi đột nhiên quay sang ghé sát người anh: “Em đợi cái ngày anh cầu xin em không cần tự trọng.

“Bệnh thần kinh”

Mộ Thiếu Thần nhìn chằm chằm bóng lưng Thi Ninh, đáy mắt tối sầm.“Người phụ nữ này có phải uống lộn thuốc rồi không.”

So với kiếp trước, như khác hoàn toàn.

Chẳng lẽ nào anh không phải tái sinh về ba năm trước mà du hành đến một không gian và thời gian song song?

Cô ấy là Thi Ninh ở thế giới song song sao?

Thi Ninh đi đến ghế sofa và ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra nghịch nghịch.

Mộ Thiếu Thần bước tới và ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác.

Anh trầm giọng hỏi: “Cô muốn nói chuyện gì?”

"Nói về hợp tác."

Thi Ninh ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhìn thẳng vào anh: “Chuyển thể phim và truyền hình không phải là chuyện nhỏ. Chất lượng tác phẩm, khán giả, thị trường,… Muốn phá hợp đồng thì ít nhất phải đưa ra đủ lý do”.

"Chúng ta còn chưa chính thức ký hợp đồng, cũng không tính là vi phạm hợp đồng. Hơn nữa, không phải là tôi không muốn hợp tác với các cô."

Mộ Thiếu Thần dựa vào lưng ghế sofa với vẻ mặt lười biếng.

"..."

Thời Ninh chờ hắn nói tiếp.

"Tôi không muốn tách biệt các vấn đề công và tư."

Thật thẳng thắn!

Cô nhìn đường nét góc cạnh của người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thấy chua chát.

Giọng nói dịu đi: "Vậy không phải giá trị chuyển thể tác phẩm của chúng tôi không bằng Reading.com, mà là... anh muốn ép tôi ly hôn với anh?"

Cô định nói: “Là em không bằng Triệu Thi Âm”

Lời đến bên miệng lại thôi.

Coi thường bản thân không phải là phong cách của cô ấy.

Môi của Mộ Thiếu Thần cong lên thành một đường thẳng thờ ơ.

Đúng là như vậy.

Chính vì biết trang Web của cô và Chu Hoài đang bàn chuyện hợp tác với Điện ảnh & Truyền hình Tư Hàng. Anh mới tiếp quản Giải Trí Tư Hàng.

Anh biết quá rõ tính cách của cô nên buộc cô phải lựa chọn.

Mọi chuyện ở kiếp trước đã mất đi ý nghĩa từ lâu.

Hãy cho cô ấy một cuộc sống mới, cho cô ấy sự tự do và cho cô ấy một con đường để quay trở lại với sự nghiệp của mình.

Thi Ninh thật sự bị tổn thương rồi.

Cô hạ mí mắt xuống để che đi quầng thâm đỏ dưới mắt.

Ông trời đã cho cô một cơ hội được tái sinh, nhưng ông lại không cho cô cơ hội bù đắp và ở bên anh.

Có lẽ cô thực sự không nên làm phiền anh nữa.

Kiếp trước đã lấy đi mạng sống của anh, kiếp này cô nên buông tay thành toàn cho anh , bảo vệ người và những thứ cô cần bảo vệ.

“Có phải tôi cùng anh ly hôn, anh sẽ đồng ý hợp tác với chúng tôi”

Cô từng tìm hiểu qua, không phải không có ai muốn mua quyền chuyển thể tác phẩm của cô. Nhưng Điện ảnh & Truyền hình Tư Hàng là lựa chọn tốt nhất.

Quan trọng nhất là, anh ấy lại dùng phương thức này để ép cô.

Không nghĩ cũng biết, anh đối với cô là thật sự chán ghét.

Điều này khiến cho cô đột nhiên muốn thu nhỏ lại.

Người đàn ông trầm mặc: “Ba ngày, tôi sẽ cho cô đáp án”

Thi Ninh đứng dậy, không quay đầu đi ra khỏi văn phòng của Mộ Thiếu Thần.

Trên đường về, cô nhớ lại kiếp trước, ba tác phẩm IP của trang web bọn họ hợp tác với Điện ảnh và Truyền hình Tư Hàng, sau khi chuyển thể đã thu về rất nhiều thành công.

Một quyển trong đó còn trở thành hiện tượng cực hot.

Mà lúc đó, tiền Chu Hoài chia cho, cô đều đem hết cho Phó Minh Hàn….

-

Hôm nay, Mộ Thiếu Thần tăng ca về đến nhà đã là mười giờ tối.

Dì giúp việc nói với anh, Thi Ninh không ăn cơm tối.

Anh thuận miệng hỏi: “Cô ấy tại sao không ăn?”

Dì trả lời: “Cô chủ từ lúc chiều trở về sắc mặt đã không tốt, buổi tối tôi gọi cô ấy ăn cơm, cô ấy nói cô ấy không được khoẻ.”

Lông mày tinh xảo của Mộ Thiếu Thần khẽ nheo lại, đi lên lầu, đến phòng ngủ chính, từ bên ngoài gõ cửa.

Không có ai trả lời.

Anh gọi một tiếng: “Thi Ninh”, cũng không có ai đáp lại.

Đẩy cửa vào, bên trong phòng một màn đen như mực.

Mộ Thiếu Thần mở đèn lên, thì thấy Thi Ninh mặc chiếc áo sơ mi hôm qua của anh, nằm trên giường nghiêng người sang một bên.

Không biết cô thực sự ngủ say, hay là lại đang diễn kịch.

Anh không đi tới mà đứng ở cửa hỏi cô: “Dì nói cô không khỏe?”

Người trên giường không trả lời.

Mộ Thiếu Thần do dự một lát.

Anh bước đến bên giường, đưa tay xoay cô lại, cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh.

Sắc mặt anh tối sầm lại, giọng nói trở nên trầm thấp: "Cô giả vờ ngủ?"

"Không, em vừa bị anh đánh thức."

Thi Ninh có vẻ buồn ngủ, không hề giả vờ.

Mộ Thiếu Thần nheo mắt nghi ngờ, anh cố gắng rút cánh tay ra, nhưng theo phản xạ cô lại ôm chặt hơn.

Anh lạnh lùng hỏi: “Thấy khó chịu ở đâu?”

Thi Ninh mím môi, uỷ khuất nói: " Bà Dì của em đến rồi, đau bụng, hay là anh xoa cho em nhé?"

Nói xong, anh đưa tay chạm vào bụng dưới của cô.

Vẻ mặt của Mộ Thiếu Thần hơi cứng lại, lòng bàn tay anh buộc phải để trên bụng cô.

Khi trọng sinh trở về, cô chỉ nghĩ tới chuyện ly hôn, lại quên mất hai ngày này là thời kỳ kinh nguyệt của mình.

Kiếp trước, trong kỳ kinh nguyệt hàng tháng cô đều bị đau bụng.

Anh nhờ một vị bác sĩ đông y già kê đơn thuốc cho cô, nhưng cô sợ đắng, không chịu uống thuốc đúng cách, nên cơn đau bụng không thuyên giảm.

Nghe nói phụ nữ sinh con không đau, nhưng cô lại ghét anh đến tận xương tủy. Kết hôn ba năm cũng không chịu sinh con cho anh.

Anh ta lạnh lùng rút tay lại, quay người bước ra ngoài.

Thi Ninh mím môi nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi buồn dày đặc.

Mộ Thiếu Thần ở kiếp trước sẽ không bao giờ rời xa cô vào lúc này.

Ngay cả khi họ cãi nhau kịch liệt nhất, anh vẫn xoa bụng và giữ ấm cho cô.

Những thứ hiện tại, đều là hình phạt ông trời dành cho cô.

Chịu tác dụng của thuốc cô đã uống lúc tối, cô lại đi vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô lại bị gọi tỉnh dậy.

Thi Ninh mở mắt ra, nhìn thấy dì đang đứng trước giường, ánh mắt lại mờ đi: "Phu nhân, tôi nấu cháo cho cô, cô ít nhiều cũng nên uống một chút cho ấm bụng."

Dì chỉ vào bát cháo trên bàn nhỏ nói: “Còn có bảo bối chườm nóng này, đặt lên bụng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

“Cảm ơn dì”

Thi Ninh đón lấy miếng chườm nóng, dán lên bụng.

Cô ngồi dậy, dựa người vào đầu giường.

Người đó không quan tâm cô, cô cũng không nên tự ngược đãi chính mình.

Dì hỏi cô có cần dì bón cháo cho không, cô trả lời là không cần.

Cô cầm bát cháo lên, từng thìa nhỏ cho vào miệng.

Dì đứng bên cạnh hỏi Thi Ninh có cần gọi bác sĩ đến khám không.

Thi Ninh lắc đầu.

Ăn hết bát cháo, khi đưa bát cho dì giúp việc, Thi Ninh không nhịn được mà hỏi: “Dì, Mộ Thiếu Thần đã ngủ chưa.”

Ánh mắt dì có chút loé lên: “Vẫn chưa.”

Thi Ninh cụp mắt xuống, xoa xoa bảo bối nóng dán trên bụng mình: “Bảo bối nóng này là ai mua vậy.”

Dì nghĩ đến lời dặn của Mộ Thiếu Thần, nói: "Là tôi ra ngoài mua."

"..."

Trái tim cô như đang chìm xuống.

Thi Ninh cố gắng nói: "Dì, cảm ơn dì."

Dì lưỡng lự không nói, Thi Ninh lại nằm xuống, kéo chăn qua đầu.

Lúc này, cô lại mở chăn ra hỏi dì: “Anh ấy vẫn đang ở phòng sách sao.” Cô nhớ vừa rồi dì ấy nói anh chưa ngủ.

Dì trả lời: “Mộ tiên sinh nghe một cuộc điện thoại sau đó đi ra ngoài rồi.”

“Anh ấy có nói sẽ trở về không”

Thi Ninh liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy đã gần sáng rồi.

Dì giải thích: “Phu nhân, tiên sinh làm sao nói cho tôi biết ông ấy có trở về hay không chứ?”

Đêm đó, Mộ Thiếu Thần không trở lại Tùng Hoà Uyển.

Thi Ninh thức giấc hai ba lần trong đêm vì đau bụng.

Sáng hôm sau thức dậy, Thi Ninh tinh thần không được tốt lắm.

Xuống đến nửa cầu thang, cô nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng khách tầng một truyền đến.

Cô dừng lại và nhìn qua chậu cây cao một mét.

Mộ Thắng Dân đen mặt đứng trước ghế sofa, ngón tay run rẩy chỉ vào Mộ Thiếu Thần trước mặt: "Cho dù mày có bất mãn đến đâu thì bà ấy cũng là trưởng bối. Nếu không gọi bà ấy là mẹ thì cũng phải gọi một tiếng Dì.

“Trưởng bối, Dì”

Trong mắt Mộ Thiếu Thần hiện lên vẻ khinh thường, giọng nói lạnh lùng: "Bà ấy không xứng."

"Thiếu Thần, dì là có ý tốt muốn đến gặp mày. Đừng có quá đáng."

Mộ Thắng Dân tức giận muốn hộc máu.

Mộ Thiếu Thần: "Tôi không cần lòng tốt của bà ta."

Mộ Thắng Dân ngẩng đầu nhìn thấy Thi Ninh đang đứng trên cầu thang.

Câu tiếp theo đã lôi cô vào cuộc chiến nảy lửa này: “Nếu không có dì của mày, tin tức Thi Ninh sảy thai trong đám cưới của cô ta đã truyền đi khắp nơi rồi, mày thì có thể chịu mất mặt như thế, còn Mộ gia chúng ta có thể mất mặt như thế này được sao.”

Mộ Thiếu Thần nhìn lên theo ánh mắt của Mộ Thắng Dân.

Anh tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thi Ninh đang xấu hổ.

"Chuyện tôi bất lực còn không sợ người khác biết, thì còn chuyện gì sợ người khác biết?"

Nói xong, anh ta bước vài bước lên lầu và vươn tay tóm lấy Thi Ninh, người vẫn còn đang choáng váng trên bậc thang.

Thi Ninh nhìn anh ta với vẻ mặt phức tạp.

Nếu như nói từ bệnh viện trọng sinh trở về, tất cả tâm tư của cô đều là bù đắp cho Mộ Thiếu Thần, muốn cùng với anh cả đời này.

Vậy thì ngay thời khắc này, lời nói của Mộ Thắng Thần và Mộ Thiếu Thần làm cho cô ý thức được sự quá đáng của bản thân trong kiếp trước.

Cô rõ ràng biết Mộ Thiếu Thần bị cho là bất lực.

Cô còn dùng cách nhục nhã nhất là mang thai giả để ép anh ly hôn.

"Xin lỗi."

Em sai, em thừa nhận.

Tiếng xin lỗi của cô rất nhỏ. Chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.

Mộ Thiếu Thần đứng phía dưới Thi Ninh một bậc thang, nhưng với thân hình cao lớn 1m88, so với cô thì vẫn cao hơn một chút.

Anh khóa cụp mắt xuống khoá ánh nhìn của cô, chạm đến những lời xin lỗi và hối hận dày đặc không thể xua tan trong mắt cô.

Anh chụp cổ tay của cô, dùng lực mạnh siết chặt.

Không có phản hồi lời xin lỗi của cô.

Im lặng kéo cô xuống lầu, đến phía trước chiếc ghế sofa.

Anh nói với Mộ Thắng Dân: “Đừng nói là cô ấy mang thai giả. Cho dù cô ấy có thai thật thì cũng không phải lỗi của cô ấy, người phụ nữ đó cũng không cần can thiệp vào việc riêng của tôi.”

“Mày….”

Mộ Thắng Dân cứng họng không biết phải nói gì.

Câu nói đó của Mộ Thiếu Thần nói rằng không phải lỗi của Thi Ninh, là ám thị căn bệnh của chính anh ta.

Đồng thời cũng là sự chế nhạo ông ta với tư cách một người cha, lại để con trai mình gặp phải những chuyện này.

Biểu cảm trên khuôn mặt già nua của Mộ Thắng Dân thay đổi nhiều lần, ông lại lần nữa chuyển sự chú ý lên người Thi Ninh.

Lạnh lùng nói: “Thi Ninh, lời vừa rồi của ta không có ý quở trách con. Nhưng sự việc này ta không hy vọng có lần sau. Con đã gả cho Thiếu Thần thì cùng với nó sống thật tốt. Đừng cùng với người đàn khác qua lại không rõ ràng nữa.”

Mộ Thắng Dân nói xong, không cho Thi Ninh có cơ hội giải thích.

Nhìn qua Mộ Thiếu Thần một cái, rồi phẫn nộ rời đi.

Ông ta vừa đi, Mộ Thiếu Thần lập tức buông tay cô ra, xoay người đi vào nhà bếp.

Thi Ninh đi theo phía sau vào nhà bếp, điều chỉnh lại cảm xúc, cô nói: “Cảm ơn anh vừa rồi bảo vệ tôi trước mặt cha anh.”

Cô ấy là người tái sinh, nên cô tất nhiên biết rõ mối quan hệ giữa Mộ Thiếu Thần và Mộ Thắng Dân căng thẳng đến mức nào.

Mộ Thiếu Thần giễu cợt: “Hôm qua không phải cô đi tìm ông ta sao?”

"..."

Thi Ninh cúi đầu, tự nhủ: "Em đi tìm ông ấy không phải là do anh ép em sao, hơn nữa, ngày hôm qua lúc em đến tìm, ông ấy quả thực vẫn rất tốt."

“Vậy sao?”

Mộ Thiếu Thần bị tức đến cười .

Anh nhìn Thi Ninh: “Vậy cô nói xem, tại sao chỉ sau một đêm, thái độ của ông ấy với cô lại có chuyển biến lớn thay đổi 360 độ?”

Thi Ninh há miệng, nuốt lời lần nữa.

Sau vài giây im lặng, cô ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Mộ Thiếu Thần: "Em nghĩ đó là vì Phó Minh Hàn... Anh có biết anh ta gia nhập Tập đoàn Mộ như thế nào không?"

Trả lời cô là sự lạnh nhạt của Mộ Thiếu Thần.

Thấy anh ấy cầm đũa lên ăn sáng, Thi Ninh nghĩ ngợi, vẫn là nên nhắc nhở anh một câu: ”Hôm qua ở công ty, em nhìn thấy anh ta nhìn về hướng Mộ Tử Hiên, cho là anh ta không phải do Mộ Tử Hiên đưa vào, cũng có khả năng là có liên quan đến anh ta…. Anh cẩn thận một chút.”

Cô không thể trực tiếp nói với Mộ Thiếu Thần rằng cô đã tái sinh, biết kiếp trước Phó Minh Hàn nhận chỉ thị của Tiêu Thục Phân đối phó anh rất nhiều lần.

Nếu cô thực sự nói với anh ấy, anh chắc chắn sẽ nghĩ cô bị điên.

Trước khi có chứng cứ, chỉ có thể nhắc nhở: “Anh cẩn thận Tiêu Thục Phân, em cảm thấy bà ấy không phải là người tốt.”

Bên ngoài Tùng Hoà Uyển

Trong xe, Tiêu Thục Phân nhìn thấy Mộ Thắng Dân từ biệt thự đi ra, lập tức giơ tay lên như lau nước mắt.

Khi Mộ Thắng Dân lên xe và nhìn thấy cảnh tượng này, ông đã an ủi bà ta và bảo bà đừng giận Mộ Thiếu Thần.

Tiêu Thục Phân vừa khóc vừa nói: "Sao tôi dám giận nó? Mấy năm nay tôi lấy lòng nó còn không kịp."

"Để bà chịu thiệt rồi."

Mộ Thắng Dân vỗ vai Tiêu Thục Phân an ủi.

Tiêu Thục Phân giả vờ làm một người vợ tốt, mẹ kế tốt: “Tôi bị oan chút cũng không sao, chỉ tiếc Tử Hiên cũng chịu oan ức với tôi, nhiều năm như vậy, chỉ có thể nhìn mặt của cậu ấy mà sống.”

“Vậy thì nghiêm trọng rồi? Thiếu Thần không cho Tử Hiên một chút mặt mũi nào sao?"

Mộ Thắng Dân tuy có thể quản lí tốt cả một tập đoàn, nhưng đối với gia đình của chính mình thì lại rất đau đầu.

Tiêu Thục Phân đưa mắt nhìn ông: ”Ông ở công ty ngay cả cho Tử Hiên một chức vị cũng phải lo ngại Thiếu Thần, đây không phải nhìn sắc mặt cậu ấy thì là gì? Không cho Tử Hiên cơ hội, lại làm sao biết được nó không bằng Thiếu Thần?”

Cứ như vậy mãi, Tập đoàn Mộ Thị sớm muộn cũng rơi vào tay Thiếu Thần.

Mộ Thắng Dân cười gượng nói: ”Tôi không cảm thấy Tử Hiên không bằng Thiếu Thần.”

“Vậy thì ông sắp xếp cho Tử Hiên một vị trí để nó phát huy tiềm năng, thế nào?”

Tiêu Thục Phân nói: "Về căn bệnh kia của Thiếu Thần, thật sự không có khả năng kế thừa tập đoàn. Sớm muộn gì ông cũng sẽ giao tập đoàn cho Tử Hiên."

Khi nhắc tới bệnh tình của Mộ Thiếu Thần, sắc mặt Mộ Thắng Dân lại tối sầm.

"Tôi định mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến hội chẩn cho Thiếu Thần một lần nữa."

Tiêu Thục Phân kinh ngạc mở to mắt: "Hội chẩn?"

"Ừ, tôi lo lắng khi bệnh của nó không được chữa khỏi, sớm muộn gì Thi Ninh cũng sẽ lại gây rắc rối."

Tiêu Thục Phân trong lòng vui mừng.

Bà ta giả vờ lo lắng: “Nếu bệnh của Thiếu Thần có thể chữa khỏi thì đã khỏi từ nhiều năm trước. Thay vì lần nữa vạch trần vết sẹo của cậu ấy, chi bằng ra tay từ phía Thi Ninh.”

Mộ Thắng Dân không hiểu lắm: "Ý bà là sao?"

Tiêu Thục Phân: “Hoặc để cô ấy rời khỏi Thiếu Thần, hoặc để cho cô ấy vĩnh viễn không thể có con.”

-

Hẹn ước ba ngày của Thi Ninh và Mộ Thiếu Thần rất nhanh đã đến.