Chương 4: Người Giang Thành đều biết tôi Bất Lực

Cả hai đều ngây người.

Mộ Thiếu Thần là người đầu tiên phản ứng lại.

Anh trầm giọng quở trách: "Cô điên rồi?"

Thi Ninh cắn môi, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn anh ta.

Giọng điệu ngây thơ tỏ ra vô tội: "Là anh nói nó không đẹp, không đẹp thì em còn mặc làm gì?"

Một tay đã bị nắm lấy, cô muốn dùng tay còn lại cởi cúc áo.

Bị người đàn ông bắt gặp.

Sức nóng của lòng bàn tay anh giống như ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô.

Nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, lời nói đầy sự cám dỗ: "Anh nắm tay không buông, là muốn cởi giúp em sao?"

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Mộ Thiếu Thần đè nén ý nghĩ muốn lột sạch cô, thả tay của cô ra.

Sải bước vào phòng thay đồ.

Vài phút sau, Mộ Thiếu Thần lấy quần áo muốn đi ra ngoài, Thi Ninh đứng ngay phía sau, không để anh mở cửa.

"Anh đi đâu vậy?"

Nhiệt độ mà Mộ Thiếu Thần bị cô khıêυ khí©h vừa rồi sớm đã tiêu tan, anh khôi phục lại sự kiêng khem lạnh lùng.

Giọng nói không mang một tia ấm áp: "Đi phòng khách bên cạnh ngủ."

"Chúng ta là vợ chồng."

Thi Ninh túm lấy tay áo anh.

Khóe miệng Mộ Thiếu Thần làm ra biểu cảm có chút chế giễu: "Cô không phải vừa mới sảy thai sao?"

Thi Ninh không chút xấu hổ: "Anh biết đó là giả mà."

"Muộn rồi, tránh ra."

Khẩu khí hắn không hề có thiện cảm.

Không một chút động lòng nào đối với lời đề nghị của cô.

Hắn không cho phép bản thân quên bài học ở kiếp trước.

Tuy nhiên, Thi Ninh không chịu nhường: "Em không quan tâm, anh đã lấy em, thì không thể để em ở một mình trong căn trống trãi được."

Than vãn lợi ích thoả đáng cũng là một cách khác để quyến rũ đàn ông.

Mộ Thiếu Thần duỗi tay kéo cô ra, Thi Ninh nhân cơ hội lao ngã lên người anh, bàn tay anh rất chuẩn xác phủ lên khối tròn trên ngực cô.

Cả hai người cùng lúc nóng bừng.

Thi Ninh cũng cố ý nũng nịu: "ừmm".

Cơ thể mềm mại uyển chuyển chào đón trong vòng tay anh.

Sự cứng nhắc và mềm mại va chạm, trong căn phòng dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Nhiệt độ đã tăng đột ngột.

Động tác của Mộ Thiếu Thần cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh rút tay về, giọng điệu kiên định: "Người của Giang Thành đều biết tôi bất lực."

Vậy sao.

Đây là chuyện nổi tiếng ở Giang Thành.

Trong những năm tháng non nớt đó, chính vì anh ta bất lực, anh không có mẹ, mới có thể an toàn lớn lên.

Một người đàn ông vô năng sẽ không có hậu về sau.

Trong gia đình hào môn, đương nhiên sẽ bớt đi rất nhiều cạnh tranh.

Thi Ninh nghẹn ngào, thầm hít sâu một hơi: "Có lẽ em có thể giúp anh chữa lành vết thương."

Cho dù bề ngoài hắn có giả vờ lạnh lùng như thế nào, thân thể cũng không thể lừa gạt người khác.

Chỗ đó, có thay đổi.

"Thi Ninh."

Mộ Thiếu Thần nắm lấy tay cô, tàn nhẫn đẩy cô ra sau cánh cửa, ánh mắt đan xen giữa phẫn nộ và du͙© vọиɠ: "Cô thèm đàn ông vậy sao?"

Hơi thở của Thi Ninh nhất thời nghẹn lại.

Trong hơi thở cô tràn đầy hơi thở của hắn.

Trước mắt cô hiện lên hình ảnh hắn muốn cô ở mọi ngóc ngách trong Tùng Hoà Uyển ở kiếp trước.

Toàn thân đều đỏ bừng lên.

Giống như một quả đào chín mọng.

Hấp dẫn vô cùng.

"Em muốn người đàn ông của em, có gì mà không được, hơn nữa em hôm qua mơ thấy chúng ta làm/tình yêu?"

Chuyện nam nữ, ở kiếp trước đến khi chết cô vẫn còn xấu hổ.

"......"

Mộ Thiếu Thần không tiếp lời cô.

Bàn tay to siết chặt khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, hôn một cách thô bạo.

Thi Ninh đang chìm đắm trong nụ hôn bị đẩy sang một bên, cho đến khi tiếng cửa đóng lại ở phòng khách bên cạnh truyền đến, cô ấy mới định thần trở lại.

Mộ Thiếu Thần đã rời đi rồi.

Chạm vào đôi môi bị hôn đau đớn, tâm trạng cô vẫn rất vui vẻ.

Đây được tính là có tiến bộ không.

Hắn ít nhất cũng đã hôn cô.

Đêm nay, Thi Ninh ngủ trên giường lớn của Mộ Thiếu Thần, một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, cô thức dậy sớm, khi cô bước vào bếp, dì giúp việc đang chuẩn bị nấu bữa sáng.

Thi Ninh bảo dì làm việc khác, cô đến làm bữa sáng.

Kiếp trước, bữa sáng yêu thích nhất của Mộ Thiếu Thần chính là bánh trứng.

Lúc đầu, cô không hiểu, sau này cô mới biết, đó là bữa sáng mà mẹ anh thường làm cho anh khi anh còn nhỏ.

Thay vì nói anh ấy thích ăn bánh trứng, không bằng nói anh ấy nhớ mẹ.

Kiếp trước anh tuy không thích Triệu Thi Âm, nhưng anh từ đầu đến cuối rất thân thiện với cô ấy.

Đó là bởi vì Triệu Thi Âm vì anh học cách làm bánh trứng, còn từng làm cho anh ấy ăn.

Thi Ninh làm xong bữa sáng đặt lên bàn, Mộ Thiếu Trần tình cờ từ trên lầu đi xuống.

Cô mỉm cười chào hỏi: "Thiếu Thần, em làm bánh trứng và cháo khoai từ, anh đến nếm thử mùi vị thế nào?"

Mộ Thiếu Thần vẻ mặt trầm xuống, dùng ánh mắt quái vật nhìn cô.

Kiếp trước, anh chưa từng được ăn đồ do cô nấu.

Chỉ từng thấy cô ấy sắn tay nấu súp cho Phó Minh Hàn.

Bây giờ là tình huống gì đây?

Cô vậy mà làm bữa sáng cho anh.

"Cô tự mình ăn đi."

Lạnh lùng từ chối, xoay người đi về hướng lối vào.

Thi Ninh đuổi kịp rồi giật lấy đôi giày da của anh: "Thiếu Thần, em có chuyện muốn nói với anh."

Sắc mặt Mộ Thiếu Thần ảm đạm, hơi thở rất ngột ngạt.

Thi Ninh nuốt nước bọt, ngồi xổm xuống nói: "Em sẽ giúp anh đi giày, anh có thể ăn chút bữa sáng, em nói với anh vài câu sẽ để anh đi."

"......"

Mộ Thiếu Thần không lên tiếng.

Thân hình mảnh khảnh thẳng tắp đứng lại đó.

Anh không tình nguyện cho lắm, phối hợp để Thi Ninh thay giày cho mình, nghe cô nói câu: "Anh đợi em một lát" rồi chạy đi.

Lúc này.

Thi Ninh trở lại cầm bánh trứng và cháo khoai từ, hương thơm xộc vào mũi, bánh trứng được cô đưa lên miệng.

Anh lạnh lùng hỏi: "cô chưa rửa tay?"

"À...... Em quên mất, nhưng em không cầm nó bằng tay, hơn nữa đó là giày của anh, anh ăn một miếng thôi ......"

Trả lời cô chính là bóng lưng Mộ Thiếu Thần rời đi.

Thi Ninh bĩu môi thất vọng.

Vừa rồi không phải cô cố ý không rửa tay, là sợ anh sẽ rời đi, vội quá mới quên rửa tay.

Không ăn sáng, vậy gửi cơm trưa cho anh ấy chắc là được.

-

Mười một giờ sáng, Thi Ninh đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa cho Mộ Thiếu Thần thì nhận được điện thoại của Chu Hoài.

Chu Hoài nói qua điện thoại: "Điện ảnh và Truyền hình Tư Hàng gọi tới, nói rằng ba bộ phim chuyển thể điện ảnh và truyền hình đã được đàm phán trước đó đã bị hủy bỏ. "

Thi Ninh có chút choáng váng phát ra một tiếng "ồ".

Kiếp trước, cô và Chu Hoài cùng nhau mở một trang web, giai đoạn đầu thỉnh thoảng cô lại hỏi thăm, sau khi kết hôn, bởi vì nhận thức sai lầm, cô lại bị Phó Minh Hàn tẩy não.

Cô ấy đã không quan tâm đến hoạt động của trang web.

Chu Hoài dừng một chút, sau đó nói: "Không phải cô nói muốn có sự nghiệp sao?" Cơ hội đến rồi, nhân lúc tôi đang ở nước ngoài, cô có thể tìm hiểu trước một chút về nguyên nhân? "

Điện ảnh và Truyền hình Tư Hàng là một công ty trực thuộc Mộ Thị, không chỉ có thế lực ở Giang Thành, mà còn có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn trong giới này.

Anh tiếp tục đưa ra những nguyên do đã biết: "Nghe nói, là lãnh đạo mới của họ quyết định."

Lãnh đạo mới?

"Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu tình hình trước, sau đó sẽ liên lạc lại với anh." Sau một lúc im lặng, Thi Ninh trả lời.

Cúp điện thoại, Thi Ninh tiếp tục nấu bữa trưa.

Sợ bị Mộ Thiếu Thần cự tuyệt, Thi Ninh không gọi điện thoại mà trực tiếp đi tới tòa nhà tập đoàn Mộ Thị.

Bởi vì trước đó cô đã đến đây một lần khi mà nhận được giấy lĩnh chứng, người trong công ty đều nhận ra cô ấy, cô đi lên lầu một cách suôn sẻ.

Kết quả là, Mộ Thiếu Thần không có ở đó.

Thư ký nói với cô rằng Mộ Thiếu Thần đang ở Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng.

Thi Ninh lại vội vã đến Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng.

Công ty lớn như vậy sao, lần này cô đã gọi được cho Mộ Thiếu Thần.

"Thiếu Thần, anh đang ở đâu?"

"Có chuyện gì?"

Giọng người đàn ông lạnh lùng.

Thi Ninh: "Em ở bên ngoài Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng, em là đến đưa cơm trưa cho anh."

Lời nói của cô vừa dứt, giọng nói của Triệu Thi Âm đột nhiên truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Thiếu Thần......"

......

Mộ Thiếu Thần đang ăn cùng Triệu Thi Âm.

Thi Ninh vội vàng chạy đến phòng riêng của nhà hàng.

Trước bàn chỉ có Mộ Thiếu Thần và Triệu Thi Âm đang ngồi.

Bên cạnh Triệu Thi Âm còn có một bộ chén đũa và một cái túi, có lẽ là tiếng của người phụ nữ đã trả lời điện thoại khi cô ở hành lang.

"Cô Thi."

Triệu Thập Âm chủ động chào hỏi cô.

Thi Ninh đi giày cao gót tiến tới trước mặt Mộ Thiếu Thần, mỉm cười chỉnh lại cho cô: "Xin hãy gọi tôi là bà Mộ."

Lần trước Triệu Thi Âm gọi cô là cô Thi, cô đã mặc kệ rồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ khoan nhượng mọi lúc.

Triệu Thi Âm nhìn Mộ Thiếu Thần bên cạnh, đối phương nhặt rau lên, không chút ảnh hưởng mà cho vào miệng.

Cô mỉm cười giải thích: "Tôi nghe Thiếu Thần nói hai người đang làm thủ tục ly hôn, tôi tốt hơn vẫn nên gọi cô là cô Thi. "Để tránh đến lúc cô trở lại độc thân vẫn bị gọi là bà Mộ, ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô với Phó Minh Hàn."

Sắc mặt Thi Ninh thay đổi, nặng nề đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.

Đảo mắt, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Anh ta nói với Triệu Thi Âm rằng anh ta muốn ly hôn với cô.

Xem ra anh ta thật sự muốn cùng với Triệu Thi Âm có gì đó.

Cô bị tức đến bật cười, lại nhìn Triệu Thi Âm: "Chúng tôi một ngày chưa ly hôn, thì tôi một ngày là người phụ nữ của anh ấy, cô Triệu có thể yên tâm gọi tôi là bà Mộ."

Thi Ninh trước giờ không phải tính cách dễ bị thao túng.

Cô đưa tay sờ sờ môi, đột nhiên nghiêng người, dán vào tai Mộ Thiếu Thần, nói với giọng điệu nửa phàn nàn nửa tán tỉnh: "Tối hôm qua anh thô bạo quá, môi em bây giờ vẫn còn đau, anh xem giúp em có phải bị rách da rồi không?"

"......"

Nụ cười trên mặt Triệu Thi Âm đông cứng bởi lời nói của cô.

Mộ Thiếu Thần đang cầm chén nước lên, động tác cũng trì trệ.

Thi Ninh thế này làm cho anh có chút chống đỡ không nổi.

Ngón tay mảnh khảnh vẫn cầm chén, anh thật sự đưa mắt nhìn đôi môi cô, tinh tế mềm mại, tuyệt đối không có bị bóc da.

Cô nhìn anh với đôi mắt ướŧ áŧ, trêu chọc mà không hề hay biết.

Nghĩ đến nụ hôn tối qua và những lời cô đã nói, cơ thể anh rất thành thật lại có phản ứng.

Cau mày, giọng nói trầm lạnh lùng: "Nếu cô không có việc gì thì trở về trước đi, chúng tôi còn có việc cần bàn."

Cẩu nam nhân.

Thi Ninh thầm mắng trong lòng.

Cho là cô được tái sinh để bù đắp cho anh, vậy cũng không thể chịu đựng được việc anh cố tình dùng người phụ nữ khác để chọc giận cô.

Nhíu mày mỉm cười, cô hỏi: "Bàn công việc gì thế, em có thể nghe không?"

Lời nói của Mộ Thiếu Thần khiến khiến cô lần nữa tắc nghẽn: "Trao đổi về hợp tác với web Reading"

Đôi mắt đẹp của Thi Ninh hơi mở to, nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạnh lùng và cao quý trước mặt, một lúc lâu, cô hỏi không chắc chắn: "...... Lãnh đạo mới của Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng là anh sao? "

Mộ Thiếu Thần trả lời cô bằng một ánh mắt.

Sự bực bội lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Thi Ninh, cô ngập ngừng hỏi: "Vậy bộ phim chuyển thể mà trang web của chúng tôi đã đàm phán với Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng trước đây, là anh từ chối chúng tôi?"

"Ừm."

Mộ Thiếu Thần rất thẳng thắn.

Trước khi anh và Thi Ninh nhận được giấy chứng nhận, họ đã biết rằng cô và Chu Hoài đã cùng nhau mở trang web.

Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ việc cô có ngốc một chút, không nhận biết được người tốt xấu, những thứ khác đều không tệ, và cô ấy đặc biệt được người khác giới yêu thích.

Kiếp trước, Chu Hoài vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, kiếp này, nếu sau khi ly hôn cô thật sự muốn kết hôn với người khác, Chu Hoài sẽ là một lựa chọn tốt.

Anh tiếp tục đâm vào trái tim cô: "Tác phẩm của Reading.com phù hợp hơn trang web của cô."

"Anh nhậm chức từ khi nào, đã xem qua tác phẩm của chúng tôi chưa? Mà dễ dàng từ chối chúng tôi như vậy?"

Thật ra bản thân Thi Ninh cũng không biết ba tác phẩm được dựng thành phim đó là gì.

Nhưng chỉ cần cô không yếu lòng, không ai biết cô cái gì cũng không biết.

Mộ Thiếu Thần nhìn cô có chút kỳ quái.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cô một lúc, anh cười một cách vô nghĩa.

"Cô đã xem qua chưa." Anh hỏi một cách mỉa mai.

Vẻ mặt Thi Ninh không được tự nhiên, ánh mắt chớp chớp: "Đương nhiên là có."

Mộ Thiếu Thần không hỏi thêm nữa, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô:

"Dựa vào tôi có quyền quyết định."

Chỉ vài từ ngắn ngủi, nghe đến mà trái tim Thi Ninh như bốc cháy.

Nhìn Triệu Thi Âm đang xem vở kịch với khuôn mặt tươi cười ở bên cạnh, cô trừng mắt hằn hộc nhìn Mộ Thiếu Thần.

Ném lại một câu: "Chưa đến cuối cùng chúng tôi sẽ không bỏ cuộc." Cầm lấy hộp giữ nhiệt trên bàn đi ra và đóng sầm cửa lại.

"Thiếu Thần, chúng ta còn nói chuyện nữa không?"

Triệu Thi Âm thầm vui mừng trong lòng.

Nhìn tình hình này, Mộ Thiếu Thần và Thi Ninh sẽ nhanh ly hôn thôi.

Trên thực tế, nếu năm đó không phải Thi Ninh cứu Mộ Thiếu Thần, hắn thậm chí sẽ không kết hôn với Thi Ninh.

Chính là Thi Ninh tự mình tìm cái chết.

Tại đám cưới làm ra một màn như vậy.

Đó là điều mà một người đàn ông không thể chấp nhận được, huống hồ là một người kiêu ngạo như Mộ Thiếu Thần.

Một ngày nào đó trong tương lai, nếu cô có thể kết hôn với anh, cô chắc chắn sẽ tập trung vào anh và đối xử tốt với anh trong suốt quãng đời còn lại.

Mộ Thiếu Trần không lên tiếng, nền mắt tối sầm bất định.

Cơn động kinh của Thi Ninh vừa bất ngờ vừa nằm ngoài dự đoán của anh.

Kiếp trước, ba năm sau khi kết hôn cô không một ngày nào làm việc, toàn bộ tâm tư đều là ly hôn với anh, ở bên Phó Minh Hàn.

Lần này, anh muốn cô bỏ chút tâm tư tập trung vào công việc...

-

Thi Ninh ngồi trong xe, ăn phần cơm mang đến cho Mộ Thiếu Thần.

Vừa ăn vừa mắng Mộ Thiếu Thần là kẻ khốn nạn, cẩu nam.

Sau đó, cô lại gửi một tin nhắn khác cho Chu Hoài, giải thích toàn bộ sự việc một cách ngắn gọn và rõ ràng.

Chu Hoài gọi lại trong vài giây, giọng nói ồn ào đầy kinh ngạc, "Ninh Ninh, anh nói không sai, tại sao Mộ Thiếu Thần lại làm như vậy?"

"Có chút phức tạp, trở về tôi sẽ nói với anh sau."

Chu Hoài rất bận, vì vậy anh trả lời: "Được" rồi cúp điện thoại.

Ba giờ rưỡi chiều, Thi Ninh đi đến tập đoàn Mộ thị.

Lần này cô không đến tìm Mộ Thiếu Thần, cô đang tìm cha của Mộ Thiếu Thần, Mộ Thắng Dân, chủ tịch.

"Thi Ninh, sao con lại ở đây, con đến tìm Thiếu Thần sao?"

Mặc dù Mộ Thắng Dân không hài lòng với biểu hiện của Thi Ninh trong đám cưới, nhưng vì nể mặt của cha cô và ân tình của cô năm đó cứu Mộ Thiếu Thần một mạng, không gây khó dễ cho cô.

Thi Ninh nở nụ cười tiêu chuẩn: "Cha, lần này con không đến đây để tìm Thiếu Thần, con đến đây tìm cha."

"Có chuyện gì?"

Mộ Thắng Dân đặt tập hồ sơ xuống, chờ cô nói tiếp.

Thi Ninh đem ba cuốn tiểu thuyết khi trước đã đàm phán xong với Điện Ảnh & Truyền Hình Tư Hàng sẽ chuyển thể lên bàn làm việc:

"Đây là một vài cuốn tiểu thuyết IP mà trang web của chúng con và Điện ảnh và Truyền hình Tư Hưng đã nói về việc ký kết trước đây, và bây giờ lãnh đạo mới đột nhiên ......"

"......"

Mộ Thắng Dân có chút kinh ngạc.

"Lãnh đạo mới là Mộ Thiếu Thần, có thể con phải nói chuyện với nó mới được."

Ông đã từ bỏ quyền lực, không tiện can thiệp.

Nhìn thấy đôi mắt lạc lõng của Thi Ninh, Mộ Thắng Dân lại an ủi cô: "Con nói với Thiếu Thần từ từ bàn bạc, nó nhất định sẽ không làm khó con."

......

Đi ra khỏi văn phòng chủ tịch, Thi Ninh và Mộ Thiếu Thần vừa hay chạm mặt nhau.

Ánh mắt anh dừng lại một chút trên cuốn tiểu thuyết cô đang ôm trên tay, sau đó nhìn vào văn phòng phía sau cô, ngay lập tức hiểu ra lí do cô đến đây.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Thi Ninh chủ động mở miệng.

Mộ Thiếu Thần nhíu mày, đang định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói vui vẻ từ phía sau: "Ninh Ninh."

Thi Ninh nhìn ngọn nguồn nơi phát ra âm thanh.

Thấy đó là Phó Minh Hàn, cô quay đầu lại, kéo Mộ Thiếu Thần nói: "Chúng ta đến phòng làm việc của anh nói chuyện."

"Cô chắc chứ?"

Mộ Thiếu Thần nhìn cô với ánh mắt mỉa mai, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích.

Cô rất thích Phó Minh Hàn, ở trước mặt anh, hà cớ gì phải diễn đi diễn lại?

Thi Ninh biết anh không tin cô.

Vẻ mặt lạnh lùng đáp: "Chắc chắn."

Phó Minh Hàn đã đến gần rồi, hắn đưa tay ra muốn kéo cô, nhưng Thi Ninh tránh được.

Hắn ta rất háo hức: "Ninh Ninh, mấy ngày qua tôi đi tìm em, theo như lời em nói, tôi đã chứng minh được bản thân vô tội, chính Tôn Tiểu Tiểu đã dụ dỗ hãm hại tôi, em có thể tha thứ cho tôi không?"

"Anh mơ mộng giữa ban ngày."

Thi Ninh lạnh lùng nhìn Phó Minh Hàn: "Còn nữa, sau này không được gọi tôi như vậy."

"Ninh Ninh, vì sao?"

Phó Minh Hàn vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Trước đây rõ ràng cô ấy yêu mình rất nhiều, sao đột nhiên, như đã thay đổi thành một con người khác.

Thi Ninh nói: "Anh quá bẩn thỉu."

Phó Minh Hàn thấy tay cô vẫn đang ôm Mục Thiếu Trần, trong lòng tràn đầy ghen tị, hắn buột miệng nói: "Ninh Ninh, tôi chỉ là bị hãm hại, em liền cảm thấy tôi bẩn, vậy thì Mộ Thiếu Thần thì trong......! "

Cái tát của Thi Ninh rất nhanh và chính xác!

Đừng nói Phó Minh Hàn bị tát đến sững người.

Ngay cả Mộ Thiếu Thần cũng phải ngạc nhiên.

Cô giơ tay ra, hung ác trừng mắt nhìn Phó Minh Hàn: "Anh thử nói thêm một lời về anh ấy xem."

Phó Minh Hàn bị mấy người đi ra từ phòng hội nghị chứng kiến cái tát.

Trong số người đó, có khách hàng, còn có anh trai cùng cha khác mẹ của Mộ Thiếu Thần là Mộ Tử Hiên!

Nhìn thấy Mộ Tử Hiên, Phó Minh Hàn nghĩ đến nhiệm vụ tiến vào tập đoàn Mộ Thị.

Không chỉ nói, hắn còn bốc đồng cao giọng: "Mộ Thiếu Thần vốn dĩ là ......"

Lần này, Thi Ninh không bạt tai hắn.

Bởi vì ánh mắt Phó Minh Hàn cứ nhìn chằm chằm vào tay cô.

Thi Ninh chuyển sang dùng chân. Một chân đá vào bộ phận quan trọng của Phó Minh Hàn, hắn ngã xuống đất gào thét.

Hai tay che lấy vị trí bị đá, ánh mắt thống khổ lướt qua màu tối.

Lần này, hắn thật sự tin rắng Thi Ninh không phải vì diễn cho Mộ Thiếu Thần xem.

Mà là thực sự không thích hắn.

Cô không chỉ không thích hắn, mà còn hận hắn đến chết.

Nếu không cũng sẽ không ra tay độc ác như vậy.

"Thi Ninh ......"

Anh ta thay đổi lời nói, gọi cả tên và họ của cô.

Thi Ninh buông Mộ Thiếu Thần ra, tiến lên một bước, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Phó Minh Hàn trên mặt đất: "Tôi đã cảnh báo anh không được nói xấu anh ấy, là do anh không nghe."

"......"

Phó Minh Hàn chưa từng thấy một Thi Ninh như vậy, bị dáng vẻ của cô doạ cho sợ.

Hắn mở miệng không nói nên lời.

Thi Ninh ngược lại không có ý định buông tha cho hắn.

Sự giễu cợt lướt qua khóe môi, cô rút điện thoại ra.

Phó Minh Hàn lúc đầu không biết Thi Ninh muốn làm gì.

Cho đến khi điện thoại di động của Thi Ninh phát ra cuộc hội thoại giữa hắn và Tôn Tiểu Tiểu, cũng như âm thanh thở hổn hển không chịu nổi.

Phó Minh Hàn đột ngột hoảng sợ.

Hắn đứng dậy đi tới cướp lấy điện thoại di động của Thi Ninh: "Thi Ninh, đưa điện thoại cho tôi."

Thi Ninh lùi lại tránh né hắn, trực tiếp lùi vào trong lòng của người đàn ông.