Chương 9: Cậu Ta Nhìn Cô!

Trong học kỳ mới, Tần Dĩnh dành toàn bộ tâm sức cho việc học và cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với Tạ Chấp. Ngàn trốn vạn trốn, cuối cùng vẫn là tránh không khỏi gặp trong lớp thể dục vào thứ sáu. Tiết thứ hai vào chiều thứ sáu là môn thể dục, giáo viên dạy thể dục tên là Kim Trạch, dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn tú, khí chất xuất chúng. Điều nổi bật hơn là thân phận của anh ta, là con trai trưởng của Kim gia, chính vì thân phận này mà ngay cả khi đồng học trong lớp dù là bất hảo, giờ thể dục họ chỉ có thể đối với anh ta nói gì nghe nấy.

Ngay cả Tạ Chấp , khi Kim Trạch bảo mọi người chạy khởi động 2000m trước, cũng ngoan ngoãn tham gia vào đội ngũ ở giữa chạy theo. Nam sinh dẫn nhịp phía trước, nữ sinh chạy phía sau, Tần Dĩnh ở trong đám người, 2000m không quá khó đối với cô. Sau khi chạy xong, Vương Viên Viên khom người, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn Tần Dĩnh:"Tần Dĩnh , sao bạn không mệt một chút nào?"

Tần Dĩnh mỉm cười:"vẫn tốt"

Tần Dĩnh là người hợp tác với Vương Viên Viên nhất trong lớp, vì vậy Vương Viên Viên coi Tần Dĩnh là bạn, mặc dù vậy vẫn coi cô là một đối thủ mạnh trong học tập. Dù sao, trường trung học tư thục Đức Dương đã tuyên bố khi tuyển sinh hai người họ, rằng kỳ thi cuối kỳ sẽ thưởng dựa trên thứ hạng của họ trong toàn bộ Giang Thành, thứ hạng sẽ quyết định họ sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng.

Sau một lúc nghỉ ngơi, Kim Trạch thổi còi:"Được rồi, tập gập bụng theo cặp nam nữ."Lớp có 40 người, vừa vặn nam sinh và nữ sinh bằng nhau.

Nghe thầy giáo nói, những thiếu nam thiếu nữ trong nội tâm sớm rục rịch, đi đến gần người mình thích và xin thành lập đội. Cách đó không xa, Vương Văn Gia cũng nũng nịu đi về phía Tạ Chấp:"Tạ Chấp , tôi có thể cùng một đội với bạn không?"

Tạ Chấp đang tựa lưng vào gốc cây, nghe thấy tiếng động liền liếc nhìn Vương Văn Gia, đứng dậy đi thẳng vào đám người

Ngược lại, Vương Văn Gia đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Tạ Chấp dần dần đi về phía Tần Dĩnh, bàn tay đang buông thõng bên người nắm chặt.

Tần Dĩnh ? Tại sao cậu ta lại đến chỗ Tần Dĩnh?

Cùng lúc đó, Tần Dĩnh vừa mới buộc tóc, cũng nhìn thấy Tạ Chấp đang đi về phía mình, vội vàng giơ tay lên:"thầy giáo, nữ có thể ghép với nữ không ạ?"

Kim Trạch gật đầu, ban đầu hắn nói ghép nhóm nam sinh và nữ sinh vì nghĩ rằng tỷ lệ nam nữ trong lớp vừa bằng nhau, nhưng hắn không có ý ép buộc nam nữ kết hợp:"Cũng có thể, miễn là làm việc theo cặp."

Ngay khi Tạ Chấp còn chưa đi được hai bước, Tần Dĩnh đã nắm lấy tay Vương Viên Viên:"Tôi có thể cùng một đội với bạn không?" Sự khẩn trương trong mắt cô là lần đầu tiên Vương Viên Viên thấy.

Vương Viên Viên mím môi đáp:" ân, có thể a."

Tần Dĩnh xoay người tìm một cái đệm ngồi xuống, Vương Viên Viên vừa đi hai bước lại quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Chấp. Cậu ta đã quay lại và đi về phía bên kia

Cô đã từng nghe qua tên của Tạ Chấp, con trai duy nhất của nhà họ Tạ, tuy rằng danh tiếng không được tốt lắm, nghe nói cậu ta còn vì đánh nhau mà vào cục cảnh sát, là nhị thế tổ nổi tiếng của Giang Thành. Mức độ giàu có của gia đình cậu ta nằm ngoài sức tưởng tượng của Vương Viên Viên. Cậu ấy vừa rồi định làm gì... Chẳng lẽ là cậu ấy muốn cùng chính mình lập đội? Nghĩ đến đây, lại nhìn Tần Dĩnh đã ngồi trên đệm, trong lòng cô chợt dâng lên một tia tiếc nuối.

Tiết sau lớp học thể dục là lớp tiếng Anh. Bởi vì là thứ sáu, buổi trưa Tần Dĩnh trở về ký túc xá, thu dọn đồ đạc rồi mang lên phòng học, sau giờ học tiếng Anh buổi chiều, cô trực tiếp ra khỏi trường đi xe buýt. Thông thường, xe buýt sẽ đông đúc vào thời điểm này, nhưng nhiều đứa trẻ ở Đức Dương đã có ô tô riêng đưa đón. Trước khi xe buýt đến, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô. Cửa sổ hạ xuống, là La Vân:"Tần Dĩnh, bạn ở chỗ nào, tôi đưa bạn về a."

"Không sao đâu, xe buýt đã tới, bye bye, gặp lại bạn vào tuần tới."

La Vân nhìn lại, thấy có một chiếc xe buýt đang từ từ chạy tới, ngay phía sau xe của chính mình, nên cũng không khuyên thêm, liền dặn dò tài xế lái xe đi trước. Tần Dĩnh lên xe, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống. Xe chạy khá êm nên Tần Dĩnh lấy sách tiếng Anh ra đọc. Đèn đỏ, xe buýt dừng lại. Ngay khi Tần Dĩnh ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy ngoài cửa sổ xe vài chiếc xe máy chạy dọc theo xe buýt.

Như ý thức được ánh mắt bên này, một thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm kia nhìn thẳng vào Tần Dĩnh trong xe buýt. Rõ ràng chỉ nhìn thấy một đôi mắt, trong lòng Tần Dĩnh run lên. Là hắn, sao có thể trùng hợp như vậy! Tần Dĩnh vội vàng nhìn sang chỗ khác, lúc này xe buýt và xe máy đồng thời khởi động, song song một đoạn rồi tách ra ở ngã tư. Lúc này, tảng đá trong lòng Tần Dĩnh mới rơi xuống. Khi xuống xe, đi ngang qua cửa hàng nhỏ trong tiểu khu thấy dì Ninh Châu đang chơi mạt chược, nàng ngồi tít phía trong và quay mặt về phía cửa tiệm:"Tần Dĩnh, đã trở về?"

"Vâng, dì Ninh Châu, thắng nhiều chút a, con về nhà trước. " Nhấc chân tiến vào lầu, chưa tới nhà ta đã ngửi thấy mùi thịt. Mở cửa ra, mùi thịt càng đậm.

Triệu Thuý Ngọc đang bận trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền quay người lại:"Con về rồi à, mau bỏ đồ xuống rửa tay đi, cha con sẽ về sớm thôi. "

"Cha con đâu ạ?"

"Cha con tuần này rất bận. Một truyền mười mười truyền một trăm đấy, rất nhiều người đã nhờ ông ấy sửa chữa đồ đạc."

Tần Dĩnh vào nhà cất đồ, thay bộ quần áo mặc ở nhà. Nói là ở nhà, kỳ thực chỉ là quần áo cũ, quần áo hơi chút có thể mặc ra ngoài đều được sử dụng để mặc đi học, mẹ nói sợ ta bị người khinh thường. Sau khi thay quần áo xong đi ra, mẹ bưng món thịt kho tàu ra đặt trên bàn, vừa cười vừa nói: "cha con sau khi kiếm được tiền, về sau mỗi ngày trời chưa sáng đã tỉnh, giống như sức lực toàn thân dùng không hết. Cha con còn nói cuối tuần con về sẽ dẫn con đi mua quần áo, là đại cô nương rồi, không thể mặc đồ thừa của người khác. "

Tần Dĩnh mỉm cười, mở rộng vòng tay ôm lấy bà: "Mẹ, quần áo của con rất tốt a. À, nhân tiện, con huấn luyện quân sự, nhà trường còn thưởng cho con 200 tệ, con cho hai người" Tần Dĩnh nói xong lại lấy ra 200 tệ nhét vào trong túi của mẹ

"Còn nữa mẹ cũng đừng lặng lẽ đưa tiền cho con, con không cần, ngược lại là mẹ, nên mua hai bộ quần áo mới a"

Triệu Thuý Ngọc mỉm cười gật đầu:"mẹ đi xới cơm, con ra ban công xem cha con về chưa" Triệu Thuý Ngọc nói xong quay người, trộm lau khóe mắt. Trước đây vì nợ người khác tiền, uỷ khuất con gái mình mà áy náy, không ngờ trong thời gian ngắn, trong nhà đã thay đổi nhiều như vậy. Trong nội tâm khó tránh khỏi có chút xúc động

Tối hôm đó, Tần Kiến Quốc như không biết mệt nói với Tần Dĩnh về công việc tuần này, từng nhà tìm ông, tiền cũng không có lấy nhiều, chỉ 20 tệ một nhà. Chỉ riêng tuần này, ông đã kiếm được 500 tệ, điều này khiến Tần Kiến Quốc rất vui.

Tần Dĩnh mỉm cười, đột nhiên đặt đũa xuống, mặt nghiêm túc nhìn ông: "cha, chúng ta mở cửa hàng nhé?"