Chương 8: Quỹ Đạo Vận Mệnh Thay Đổi Rồi Sao?

Tần Dĩnh trở về ký túc xá, đến nghỉ giữa chừng cũng không dám. Trong số nhiều người đã chặn đường trong con hẻm, thực ra cô biết tên cầm đầu có mái tóc màu vàng, tên là Thường Đại Dũng, là học sinh của trường trung học dạy nghề bên cạnh. Cô cũng từng bị cướp một lần trong kiếp trước khi còn là học sinh lớp mười, Tần Dĩnh đã không bao giờ đi qua con hẻm đó nữa sau khi cô bị cướp mất 20 nhân dân tệ duy nhất mà cô có.

Sau đó, khi gặp lại nam sinh ở sân trượt băng, Thường Đại Dũng và Vương Văn Gia cùng một chỗ, nam sinh đó rõ ràng không nhận ra mình. Để lấy lòng Vương Văn Gia, hắn đổ nước lạnh buốt xuống đầu cô trước sự chứng kiến

của rất nhiều người. Cũng vì lần đó mà Tần Dĩnh đã bỏ lỡ cuộc thi trí thức vì bị cảm nặng, thậm chí còn bỏ lỡ số tiền thưởng khổng lồ. Kiếp này cô không ngờ lại gặp sớm như vậy, may mà lần này cô không còn nhu nhược nữa, nhưng cũng không muốn trêu chọc đám người kia. Tần Dĩnh trở về ký túc xá, khóa cửa lại, vội vàng kiểm tra két sắt.

Khi rời đi, ta cố ý chỉ lấy bốn tờ 50 tệ, để 600 tệ còn lại trong két. Nhưng hai ngày sau, tiền trong két vẫn chỉ có mười tờ 50 tệ ( đoạn này mình hơi không hiểu mng thông cảm nha :(( ). Chắc chắn, dự đoán trước là đúng, két sắt này có giới hạn, giới hạn là gấp mười lần 50 tệ. Mười lần năm mươi là năm trăm, vậy mười lần của một trăm...

Cốc cốc cốc!

"Ai ở bên trong, mở cửa cho chúng tôi, tại sao lại khóa?"

Khi giọng nói của La Vân Vân từ ngoài cửa truyền đến, Tần Dĩnh vội vàng lên tiếng, sau đó lấy ra toàn bộ một ngàn tệ trong két, nhét vào trong túi xách: "A, đợi một chút, tôi đang thay quần áo. "

"À à, đừng lo lắng, bạn thay đi. "

Ngay sau khi nghe thấy giọng nói chuyện phiếm của La Vân với những người khác ngoài cửa, Tần Dĩnh vội vàng cất két, trước khi mở cửa quay đầu nhìn lại một chút. Ta mở cửa sau khi chắc chắn rằng không có gì đáng ngờ:"Xin lỗi, tôi vừa rồi đang thay quần áo."

La Vân liếc nhìn những hạt mồ hôi trên trán Tần Dĩnh rồi mỉm cười bước vào:"Tôi đã nói bạn đừng vội, sao bạn vẫn là đổ mồ hôi?"

Kha Tâm Di đi theo La Vân vào ký túc xá, đi qua Tần Dĩnh, nhưng như mọi khi, cô ta không nói gì. Tần Dĩnh xuống lầu lấy nước, thuận tiện ghé vào ngân hàng cách trường học một dãy phố, mở tài khoản, gửi vào đó 500 tệ, sau đó đổi 500 tệ còn lại lấy chi phiếu mệnh giá 100 tệ

Nhân viên ngân hàng tuy rất ngạc nhiên vì cô có nhiều tiền như vậy nhưng họ nghĩ đến trường trung học tư thục Đức Dương cách ngân hàng không xa, nơi đây có nhiều con nhà giàu nên không hỏi han gì thêm, rất vui vẻ phục vụ Tần Dĩnh. Vỗ nhẹ chi phiếu trong túi, Tần Dĩnh cảm thấy rất vui. Bây giờ, cũng có tiền để tiền tiết kiệm!

Lúc trở về ký túc xá, Vương Văn Gia cũng đến, đang phân đồ ăn vặt cho La Vân, thấy Tần Dĩnh trở về liền xoay người đưa cho cô một túi que cay trong tay:"Này, bạn trai của tôi đã mua cái này cho tôi, cho bạn một túi a? "

Tần Dĩnh nhíu mày: "Bạn trai?"

"Ân, đúng vậy, chúng tôi biết nhau từ khi học cấp 2, nhưng chúng tôi không học cùng trường."

Khi nghe nói là bạn trai, La Vân liền vội vàng bước tới, lôi kéo Vương Văn Gia nói chuyện phiếm. Tần Dĩnh ngồi tại chỗ đọc sách, cho dù không quan tâm, cô vẫn có thể nghe thấy vài đoạn đối thoại giữa hai người, vì vậy cô chắc chắn rằng người bạn trai mà Vương Văn Gia đang nói đến chính là Thường Đại Dũng. Mấy người ở trong ký túc xá một lúc, có người ở hành lang ký túc xá gọi đã đến giờ lấy sách giáo khoa, Tần Dĩnh nghe được đi ra, là giọng của Vương Viên Viên.

Khi giải tán vào đầu tuần cô ấy đã nói qua, đi lấy sách giáo khoa vào lúc 3 giờ chiều nay và phải dọn dẹp lớp học, nhưng không ai quan tâm đến cô ấy vào lúc đó, như hiện tại không có nhiều người trong ký túc xá trả lời lại cô ấy. Tần Dĩnh đóng sách bước ra ngoài. Nhìn thấy cuối cùng cũng có người hưởng ứng mình, Vương Viên Viên hai mắt đỏ bừng. Nhắc đến Vương Viên Viên, Tần Dĩnh thực sự có ấn tượng, tuy rằng hai người không học cùng trường cấp hai nhưng khi được xếp hạng trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba có thấy qua tên của đối phương

Trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Tần Dĩnh đứng đầu với số điểm tuyệt đối, trong khi Vương Viên Viên đứng thứ hai với số điểm kém hơn 25 điểm. Cô cũng được trường trung học tư thục Đức Dương chiêu mộ với rất nhiều tiền, khi ứng cử cán bộ lớp, Vương Viên Viên trước xin làm lớp trưởng. Có lẽ họ đều xuất thân nghèo hèn, trong một ngôi trường dành cho con cái gia đình giàu có, Tần Dĩnh có chút đồng cảm với đồng loại này.

3 giờ 20, học sinh trong lớp lần lượt đến, Vương Viên Viên đứng trên bục giảng:"Nam sinh đi lấy sách giáo khoa, nữ sinh ở lại quét lớp học. "

Ngay sau khi dứt lời, liền vang lên âm thanh phản bác:"Tại sao nam sinh chúng tôi phải chuyển sách giáo khoa? Sách giáo khoa rất nặng a"

"Đúng vậy a, tại sao chúng tôi phải dọn dẹp, không thể thuê người làm được sao? "

"Đúng đấy, có thể tiêu tiền thuê người làm việc, tại sao phải tự mình làm, trả tiền cho người đi lấy sách giáo khoa a."

Mặc dù cả lớp không phải ai cũng bất hảo, nhưng một số người đã làm ầm lên như vậy, những học sinh khác sắp đi làm cũng phải im lặng ngồi lại

Từ Hứa chắp tay đứng ở cửa lớp, gõ mạnh vào cửa lớp:"Nhanh lên, không nghe thấy lớp trưởng nói sao?"

Ngay sau khi Từ Hứa khiển trách, các nam sinh miễn cưỡng đứng dậy và bước ra ngoài, có người đi qua Vương Viên Viên nghiêng người về phía trước chế nhạo:"Lớp trưởng thật lợi hại a ~"

Vương Viên Viên hai má đỏ bừng, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt sắp rơi. Tần Dĩnh bước tới, đưa khăn giấy cùng với cây chổi:"quét dọn a."

"ừm. Cảm ơn bạn."

Dọn dẹp phòng học xong, trời cũng đã tối, Tần Dĩnh mệt mỏi cũng không muốn ăn cơm, liền trở về ký túc xá. Đi tắm, nằm xuống đi ngủ. Sáng sớm, trước khi mọi người trong ký túc xá thức giấc, Tần Dĩnh lấy ra 500 tệ, cất vào két sắt. Ta nhớ ở kiếp trước, trong đại hội thể thao của trường trung học Đức Dương có một hạng mục 3000m, hạng mục càng khó thì tiền thưởng càng cao

Mặc dù bây giờ có két sắt, có tiêu chuẩn giới hạn, có thể thu nhập 500 tệ mỗi ngày, nhưng trong đại hội thể thao này, cô vẫn muốn dốc toàn lực để bù đắp tiếc nuối mất mặt trước toàn trường trong kiếp trước của cô. Sau khi chạy xong, La Vân vừa mới đứng dậy, liền nhìn thấy Tần Dĩnh đang từ bên ngoài chạy lại, kinh ngạc đến mức vốn dĩ đôi mắt to càng lúc càng lớn:"Không phải chứ, Tần Dĩnh, bạn có phải người không a. Bạn dậy từ bao giờ vậy? "

Tần Dĩnh cười đi qua cô: "Tôi thường dậy sớm và ra ngoài chạy bộ nếu tôi không thể ngủ được."Nói xong liền mở cửa phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc đồng phục học sinh, khoác cặp đi vào phòng học.

Phòng học của lớp 1 nằm ở cuối lầu 2 tương đối hẻo lánh, từ lối đi bên ngoài phòng học chỉ cần nhìn ra là có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ. Có 39 người trong lớp, 20 nữ sinh, 19 nam sinh. Trước khi vào giờ học, cả lớp trò chuyện với nhau, rất sôi nổi. Tần Dĩnh cúi thấp đầu tính toán đạo hàm, giọng nói ồn ào bên tai trong khoảnh khắc bỗng nhiên dừng lại

Khi nhìn lên, cô tình cờ nhìn thấy Tạ Chấp mặc áo sơ mi trắng, một bên vác ba lô uể oải bước vào lớp. Khi đi qua lối đi nhỏ, gió nhấc lên góc áo sơmi anh, để lộ một phần đoạn cơ bụng.

Xoẹt xoẹt- Ghế kéo trên mặt đất vang lên một tiếng chói tai, Tạ Chấp dùng sức ném cái ba lô lên bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống, ánh mắt đảo qua một vòng. Ngay lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, Tần Dĩnh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài.

Sao có thể, sao có thể!

Hắn kiếp trước rõ ràng lớn hơn mình một tuổi, sao có thể cùng lớp? Có phải vì mình được trùng sinh, đồng thời thay đổi quỹ đạo vận mệnh, hiệu ứng cánh bướm xảy ra, cũng thay đổi quỹ đạo vận mệnh của Tạ Chấp ư