Đêm đó, Ninh Châu vẫn quay trở về, là có nhiệm vụ phải quay về. Mà Tần Dĩnh cũng không nhàn rỗi, ngay trong đêm đó đã vẽ ra bản vẽ thiết kế sơ bộ. Sáng sớm hôm sau, Tần Dĩnh cầm bản thiết kế đã vẽ đi tìm cặp vợ chồng mới cưới đã đặt mua nội thất ngày hôm qua. Một là cho bên kia xem bản vẽ thiết kế để yên tâm, hai là đo đạc kích thước tại chỗ, có chỗ chưa phù hợp sẽ kịp thời điều chỉnh.
Tần Thừa ban đầu muốn đi theo, nhưng bị Tần Dĩnh từ chối: "Không cần đâu, anh không phải còn cần mua thêm đồ trong phòng sao? Em cùng dì Ninh Châu đi là được rồi." Nói rồi khoác tay Ninh Châu rời đi.
"Những gì cháu nói có thực sự khả thi không?"
"Yên tâm đi, tối hôm qua cháu bảo dì tìm dì đã tìm được chưa?"
Ninh Châu gật đầu, nhưng có chút lo lắng: "Haizz, nếu để cho mẹ cháu biết dì cùng cháu liều lĩnh như vậy, mẹ cháu nhất định sẽ trách dì."
Tần Dĩnh khẽ mỉm cười: "Vậy thì đừng để mẹ cháu biết." Tối hôm qua thừa dịp Triệu Thuý Ngọc lấy thuốc cho Ninh Châu hai người đã vạch ra kế hoạch, Triệu Thuý Ngọc hoàn toàn không biết gì.
Khi Tần Dĩnh đi quanh phòng đo kích thước, Ninh Châu đã ở phía sau nhắc nhở: "Dĩnh nhi, cháu học những thứ này ở đâu thế? Sao có cảm giác cháu đột nhiên trưởng thành cái gì cũng biết. Dì nghe nói rằng ngay cả cửa hàng nội thất cũng do cháu điều hành sao?"
Tần Dĩnh đang cúi xuống để đo chiều rộng của căn phòng, động tác trên tay khựng lại, lúc đứng dậy đếm số trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ: "Ở trường học nhiều liền biết a."
May mắn thay, dì Ninh Châu chưa bao giờ đến Đức Dương, cũng không biết bên trong như thế nào, vì vậy liền vui vẻ chấp nhận lời giải thích của Tần Dĩnh dựa trên suy đoán bên ngoài về Đức Dương.
"Ừ, có kiến thức có khác."
Đi ra khỏi phòng, Tần Dĩnh nhét bản thiết kế vào túi, lấy ra thêm hai chiếc khăn lụa: "Chúng ta ngụy trang đi, đừng để lộ."
Ninh Châu mỉm cười nhận lấy: "Con nhóc này, thật đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm"
Hai người đến tiểu khu, ngồi xổm dưới chân tòa nhà.
"Lão Chương vô lương tâm ở trong đó, lúc này hẳn là tỉnh rượu rồi."
"Dì có để lại mảnh giấy chứa nội dung như cháu nói không?"
Ninh Châu gật đầu, không ngờ con nhóc này nói tiên hạ thủ vi cường là đưa cô tới bắt gian."
Tối hôm qua trở về thừa dịp hắn say rượu, điều tra điện thoại và ví da của hắn, tìm thấy rất nhiều thông tin có ích về người phụ nữ bên ngoài. Người phụ nữ đó sống ở đây, nhìn vào những bức ảnh đen trắng trong túi của lão Chương, cô ta trông khá ổn, nhỏ hơn Ninh Châu vài tuổi. Chỉ không hiểu tại sao cô gái này tuổi còn trẻ đã quyến rũ người đàn ông đã có gia đình!
Buổi sáng khi ra ngoài, cô còn đặc biệt nói với cẩu nam nhân rằng mình phải về nhà mẹ đẻ, để cẩu nam nhân buông lỏng cảnh giác, cho hắn đủ cơ hội để tìm người yêu bé nhỏ của mình. Quả nhiên, hai người ngồi xổm trong góc một lúc, chồng của dì Ninh Châu, Chuơng Ba, ôm một chiếc ví da đi tới. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi mà dì Ninh Châu mua cho ngày trước, ví da cũng do cô mua, mái tóc được chải bóng mượt.
Ninh Châu giễu cợt cười một tiếng: "Hừ, khó trách có thể lừa gạt cô gái nhỏ, trong túi tiền không nhiều, còn giả bộ như người giàu có!"
Một thời gian trước, Chương Ba bỗng nhiên nói muốn mua điện thoại di động, nói là vì việc làm ăn, Ninh Châu đã cảm thấy rất kỳ lạ. Chỉ là khi đó Ninh Châu không hề nghĩ tới, cẩu nam nhân mua vì tiểu tình nhân trước mặt! Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu đã không nên đồng ý!
"Dì Ninh Châu, dì ở đây nhìn, cháu đi gọi người."
"Được, vậy cháu đi mau đi, yên tâm đi, dì tuyệt đối sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ này chạy mất."
Năm 1996, ly hôn đã là chuyện đáng xấu hổ, huống chi lần này Tần Dĩnh và Ninh Châu còn tính làm lớn chuyện. Tần Dĩnh đi về phía hội liên hiệp phụ nữ, thở dài trong lòng, dì Ninh Châu chính là sống ở thập niên 90 bị cẩu nam nhân áp chế, nếu là ở thế kỷ 21, với tính tình này cùng sự quyết đoán nhất định có thể làm nên việc lớn!
Tần Dĩnh đến hội liên hiệp phụ nữ giải thích ngắn gọn tình hình, đương nhiên không nói hai người định bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ, mà là họ tình cờ gặp khi đi mua sắm. Khi hội liên hiệp phụ nữ biết chuyện, họ lập tức gọi vài người đi theo Tần Dĩnh đến tiểu khu nơi người tình của Chương Ba sinh sống.
Khi Tần Dĩnh và những người khác đến, Ninh Châu đang vật lộn với Chương Ba dưới chân toà nhà: "Nói cho tôi biết, con hồ ly tinh này là ai! Chuơng Ba à Chương Ba, tôi cưới anh thời điểm không có gì, hiện tại có chút tiền, lại bắt đầu đối với tôi như vậy, hôm nay nếu không nói rõ ràng với tôi, anh đừng hòng rời đi!" Ninh Châu duỗi tay tới chỗ người phụ nữ nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng Chương Ba đã ngăn giữa hai người họ, bảo vệ tiểu tam đến không kẽ hở.
Trong lúc lôi kéo, Chương Ba cũng bực bội, xung quanh đã có hàng xóm đến xem kịch. Đàn ông coi trọng mặt mũi nhất, đặc biệt là trước mặt tiểu Thiến, người sùng bái hắn, làm sao hắn có thể bị mất mặt được! Lòng như lửa đốt, hắn nắm lấy tay Ninh Châu, dùng sức hất ra, khiến Ninh Châu ngã xuống đất, chỉ tay vào mặt cô khinh thường mắng: "Cô ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi, cô lấy quyền gì mà quản lão tử. Tiền trong nhà đều là do tôi kiếm, cô ồn ào cái gì! Loại phụ nữ như cô, lấy về đúng là xui xẻo! Còn không cút về cho tôi!"
Ninh Châu thoáng thấy Tần Dĩnh từ bên cạnh chạy đến, còn có các đồng chí của hội liên hiệp phụ nữ đeo băng tay màu đỏ phía sau, cô lập tức ngồi trên đất khóc: "Đời tôi thật khổ a, thời điểm hắn không có tiền tôi ân cần cung phụng, vậy mà giờ bắt đầu bỏ vợ nuôi tiểu tam bên ngoài. Mọi người phải làm chứng cho tôi, tên cẩu nam nhân này là một kẻ vô lương tâm, không chỉ phản bội tôi mà còn đánh tôi, nhìn vết thương trên mặt tôi mà xem, đây là lần thứ hai hắn đánh tôi."
Quần chúng vây xem chỉ trỏ, tất cả đều giúp Ninh Châu chỉ trích Chương Ba. Chương Ba kéo tiểu Thiến rời đi, lại không nghĩ bị đám đông nhiệt tình cản trở, trong cơn tức giận, hắn giơ chân muốn đá Ninh Châu trên mặt đất: "Cái đồ xui xẻo đều là lỗi của cô, ăn hết lương thực không đẻ trứng, còn không mau cút về cho tôi, ở đây càng thêm mất mặt!"
"Dừng lại!"
Ninh Châu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cùng lắm thì nhận một cú đá này, hôm nay cũng không thể để Chương Ba rời đi, nhưng không nghĩ một cú này còn chưa rơi xuống Tần Dĩnh đã đến rồi, hai tay dùng sức đẩy. Chương Ba loạng choạng ngã về phía sau, ngã đè lên người tiểu Thiến.
Người phụ nữ nũng nịu kêu một tiếng: "Ôi chao, đau quá a!"
Chuơng Ba lập tức đứng dậy hỏi han người phụ nữ bị đè: "Không sao chứ bảo bối?"
"Không sao, bây giờ phải làm sao a?"
"Yên tâm đi, từ lâu anh đã không muốn nữ nhân thối này rồi, vừa lúc từ bỏ cưới em, được không?"
Chương Ba thanh âm không lớn, hội liên hiệp phụ nữ khả năng không có nghe thấy, nhưng là ở gần nhất Tần Dĩnh lại có thể nghe được rõ ràng. Vốn dĩ hôm nay cô đến đây là để làm lớn chuyện, để càng nhiều người làm chứng cho dì Ninh Châu, nhưng bây giờ nghe thấy lời Chương Ba, lập tức cao giọng nhắc lại: "Dì Ninh Châu, hắn nói muốn ly hôn với dì, sau đó lấy người khác vào cửa."
Ninh Châu đứng dậy, không để ý đến mái tóc rối bù, lập tức nắm lấy cánh tay của đồng chí hội liên hiệp phụ nữ khóc: "Đồng chí, mọi người phải làm chủ cho tôi a, chính hắn không cho tôi ra ngoài làm việc, bây giờ tôi có chút tiền tiêu vặt, hắn bắt đầu chán ghét tôi, muốn đuổi tôi ra ngoài. Nhìn xem, tất cả các vết thương trên người của tôi đều là do hắn làm, mọi người nhất định phải làm chủ cho tôi!”