Buổi trưa mời dân làng ăn cơm cũng không có mấy người, buổi sáng món ăn do Tần Thừa cùng Triệu Thuý Ngọc mua ở chợ , bữa trưa do Tần Kiến Nguyên nấu. Tổng cộng chỉ có ba bàn, sau khi ăn cơm chiều, thôn trưởng đến còn mang theo giấy tờ liên quan làm thủ tục. Đến tối, liền cơ bản làm xong. Tần Kiến Nguyên đang làm việc trên công trường, hắn rất ít sử dụng vật liệu gỗ, không có xảy ra tình huống tranh đấu gay gắt, hai anh em thương lượng, cánh rừng liền thuộc về Tần Kiến Quốc
Công việc giải quyết xong, sáng chủ nhật khóa cửa, cả nhóm đi ô tô ra khỏi làng. Trên đường trở về, Tần Dĩnh còn nghe thấy ba mẹ nói về khu rừng long não, đây quả thực là buồn ngủ có người nhét gối đầu cho. Về đến nhà đã là một giờ chiều, Triệu Thuý Ngọc làm một bữa ăn đơn giản, mấy người vừa ngồi xuống ăn trưa thì giọng nói của dì Trương trên tầng từ ngoài nhà truyền đến:"Ồ, tôi xa xa có thể ngửi thấy mùi thịt, Lão Tần, anh gần đây kiếm được rất nhiều tiền a" Dì Trương lớn tiếng nói chuyện rồi bước vào, vừa vào đến cửa đã thấy điện thoại để bàn, giọng nói lại cất lên
"Ai ôi, trời ơi, anh kiếm được không ít tiền a, lúc trước tiếng chuông điện thoại vang tôi còn tưởng ở dưới tạp hoá, cái này rất đắt đúng không? "
Triệu Thuý Ngọc cười ngượng nghịu không thất lễ trả lời: "Đây là đồ nhà người ta không dùng nữa nên chúng tôi mang về dùng. Như vậy Dĩnh Dĩnh ở trường có việc cũng có thể gọi cho gia đình."
Nhưng dù có giải thích thế nào thì dì Trương nhìn thấy đĩa thịt kho tàu lớn trên bàn nhà họ Tần, còn có chuyện lắp đặt điện thoại bàn vẫn lan truyền khắp tiểu khu. Dì Trương đến tìm ba cô sửa tủ ở nhà, lúc Tần Dĩnh đi thì cha cô cũng đã lên tầng rồi nên Tần Dĩnh đưa hai trăm tệ cho Triệu Thuý Ngọc:"Mẹ, đây là tiền thưởng báo bảng của con. Mẹ giữ lại đi. Tuần này cha làm xong việc bên kia liền rảnh rỗi rồi. Con và cha nhìn xung quanh xem có cửa hàng nào phù hợp gần đây không"
Triệu Thuý Ngọc muốn trả lại tiền cho cô, nhưng Tần Dĩnh đã nhét lại. Nếu thực sự muốn mở một cửa hàng gia dụng, về sau sẽ cần nhiều tiền hơn. Tần Dĩnh bắt xe buýt đến trường. Trên đường đi, ngồi bên cửa sổ nhìn những hàng quán trên phố. Kinh tế hộ gia đình lúc này còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, người dân đơn thuần là không dám dùng tiền để kinh doanh
Vì vậy, tuy trên phố có cửa hàng nhưng không nhiều, đều rất ế ẩm, kinh doanh tốt nhất chính là tạp hoá. Nhưng hầu hết họ chỉ mua một tờ báo, mua một bao thuốc lá, v.v. Sau khi xuống xe, Tần Dĩnh nhìn thấy quản đốc Uông
"Này, em không phải cô bé lần trước ư?"
Ngày đó trong xưởng gỗ náo thành như vậy, Tiểu Uông không có khả năng không nhớ rõ.
Tần Dĩnh gật đầu:"Ngài ở đây... "
"Em gái tôi học ở đây, tôi đến đưa con bé một chút chi phí sinh hoạt."
Tần Dĩnh gật đầu, sau khi trao đổi đơn giản, cô định đi qua, nhưng lúc định đi thì bị Tiểu Uông gọi lại. Từ ngày hôm đó, nhìn thấy cô và Trương Đức Quý, Tiểu Uông cũng nhận ra cô và Trương Đức Quý bất hoà, nếu không cũng sẽ không lôi kéo một cô bé mười sáu mười bảy tuổi nói những chuyện này
Hai người ngồi trên băng ghế gần trường học nói chuyện phiếm hồi lâu, Tần Dĩnh mới biết được giao dịch giữa Vương Phát Tài và Trương Đức Quý. Vì xưởng gỗ là doanh nghiệp quốc doanh, giá tiền nhập hàng là hắn đi đàm phán, 260 / mét, giá bán buôn cơ bản là 290 / mét. Tuy nhiên, Vương Phát Tài đã đưa cho xưởng sản xuất đồ gỗ 340 / mét, sau đó số tiền 50 tệ tăng thêm bị Trương Đức Quý và Vương Phát Tài nuốt mất cũng không được tính vào sổ sách của xưởng gỗ. Thực ra Tiểu Uông đã biết chuyện này từ lâu, chỉ mới hai ngày trước hắn đã vô tình trông thấy hiện trường hai người chia của , điều này đã đắc tội Vương Phát Tài và trở thành cái gai trong mắt ông ta. Gần đây, càng cố tìm lỗi của hắn, cố gắng đuổi hắn ra khỏi xưởng gỗ.
"Những gì ngài vừa nói có bằng chứng xác thưc không ?"
Tiểu Uông do dự một lúc rồi gật đầu:" Có, nhưng sẽ mất thời gian."
Đành rằng sẽ mất thời gian, nhưng buổi tối ngày hôm sau, khi Tần Dĩnh từ phòng học trở về ký túc xá, cô nhận được một bức thư. Phong thư lớn, hạnh sắc, trên đó chỉ viết ba chữ: Tần Dĩnh nhận
Tần Dĩnh biết đây là bằng chứng mà hôm qua Tiểu Uông nói. Mối quan hệ giữa hai người không tính là tốt, thậm chí còn không quen nhưng lại có kẻ thù chung, chuyện này có thể coi là đôi bên cùng có lợi, lúc này tạm thời kết thành đồng minh. Sau khi lấy phong thư, Tần Dĩnh không vội vàng quay về ký túc xá mà chọn một hành lang không có người qua lại mượn ánh đèn mờ ảo trên đầu mở ra. Bên trong là sổ sách do Vương Phát Tài tự làm, về phần Tiểu Uông làm sao có được, cô không hỏi, cũng không cách nào hỏi. Nhưng nội dung bên trong cũng đủ khiến Vương Phát Tài và những người liên quan ăn cơm tù!
Trong sổ sách, có thể nhìn thấy rõ mọi khoản tiền boa nhập hàng trong những năm này. Trong số đó, không chỉ Trương Đức Quý mà nhiều người khác nhận được tiền hoa hồng từ xưởng gỗ cũng đều được ghi chép lại. Tối hôm đó, Tần Dĩnh chạy xuống lầu, dùng điện thoại công cộng gọi cho gia đình cô, kể cho cha mẹ cô nghe về mọi chuyện. Vì vậy, sáng sớm thứ ba, văn phòng Thanh Tra nhận được một phong thư, trong phong thư, ngoài sổ sách, còn có một lá thư.
Tuần này là tuần cuối cùng của tháng chín. Chiều thứ tư, Tần Dĩnh đang trong lớp học thì Từ Hứa đến cửa lớp gọi cô:"Tần Dĩnh, em ra đây một lát, có việc muốn hỏi em. " Theo sau Từ Hứa còn có một vài đồng chí mặc quân phục. Mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi Tần Dĩnh đứng dậy đi ra khỏi phòng học, những tiếng nghị luận xung quanh cô cũng bắt đầu nhiều hơn , nhưng cô không quan tâm, cô biết lý do là gì
Tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Tần Dĩnh giải thích tất cả những gì cô biết rồi quay trở lại phòng học, mọi người xem ánh mắt cô cũng không quá quan tâm. Vương Viện Viện tiến lên hỏi cô: "Tần Dĩnh, bạn không sao chứ? Nếu xảy ra chuyện cần chúng tôi, nhớ báo cho chúng tôi."
Tần Dĩnh nhìn cô ấy, không biết cô là hảo ý hay cố ý, mở sách giáo khoa ra cười:"Không sao, có chút chuyện muốn hỏi tôi, không sao cả, cám ơn."
Vương Viện Viện ồ một tiếng quay về chỗ ngồi, nhưng Vương Văn Gia lại hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng âm lượng lên, âm dương quái khí nói: "Hừ, ai biết đã bí mật làm những chuyện phạm pháp gì, bằng không tại sao không tìm người khác lại tìm cô ta a!"
Kể từ khi cô làm Vương Văn Gia mất mặt trước cả lớp vào cuối tuần trước, tuần này đến trường học Vương Văn Gia đã ngừng giả vờ tử tế, thấy cô liền lạnh lùng châm biếm vài câu. May mắn thay, cô bận rộn với báo bảng, không có nhiều thời gian tìm lỗi của cô ta. Tần Dĩnh liếc cô ta một cái, cũng lười trả lời, tiếp tục đọc sách của mình. Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, xung quanh vẫn có những tiếng bàn tán nhưng thưa dần
Thứ sáu tuần này, là lần đánh giá báo bảng thứ hai, lần này do Vương Văn Gia tự mình làm. Chỉ là, những lời khen ngợi mà cô ta mong đợi đều không có, Tống Hà cùng nhóm học sinh chỉ nhìn một cái, sau đó cho điểm rồi rời đi. Lớp đạt giải trong đợt đánh giá cuối cùng đương nhiên không có tên của lớp một. Sau khi tan học, Tần Dĩnh trở về phòng học thì tình cờ gặp Vương Văn Gia gọi Tống Hà lại hỏi về việc đánh giá báo bảng
"Tranh em vẽ anh xem rồi, màu sắc rất phong phú nhưng rất hỗn tạp, văn vẻ cũng bình thường. Giải thưởng được xếp từ cao xuống thấp theo bình quân của cả nhóm. Không phải một mình anh quyết định" Tống Hà giải thích lý do rồi quay người bỏ đi.
Nhìn thấy Vương Văn Gia định quay lại, Tần Dĩnh cũng sợ gặp rắc rối nên xoay người đi hướng khác, vừa quay đầu lại liền đập vào một bộ ngực rắn chắc. Trên trán có chút đau nhức, còn chưa ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ trêu tức
"không phải rất sợ tôi sao?"