Chương 20: Di Sản Khổng Lồ!

Tần Dĩnh vừa xuống xe đã thấy cha mẹ ở sân ga đang đợi cô:"Cha mẹ." Tần Dĩnh bị cha mẹ kéo lên xe buýt phía sau bến xe. Lúc nãy khi cô trả lời điện thoại trong phòng làm việc của cô giáo Từ, Tần Dĩnh biết được bà cô của cô ở quê qua đời vì bệnh hiểm nghèo, bà cô của cô không có con nối dõi, vì vậy chuyện của cô ấy liền rơi vào đầu Tần Kiến Quốc

Tin tức đến quá gấp, cả nhà vội vàng mua vé ngồi xe qua đó. Trên đường đi, thấy sắc trời càng ngày càng tối, Triệu Thuý Ngọc đã ngủ thϊếp đi, nhưng Tần Dĩnh lại không ngủ được. Kiếp trước không có biến cố bất thình lình như vậy

"Làm sao vậy, xe xốc khó ngủ sao?" Ở ghế sau, Tần Kiến Quốc vỗ vai cô đưa cho cô một cái bánh bao thịt.

Tần Dĩnh nhận lấy, lắc đầu. "Không có, con chính là không buồn ngủ."

Lúc xuống xe đi vào thôn, trời đã tối, người phụ trách đón ba người là một nam sinh chừng hai mươi. Cho dù sau nhiều năm như vậy, Tần Dĩnh nhìn thoáng qua cũng nhận ra đó là anh họ Tần Thừa của cô.

"Chú hai, dì hai."

Tần Kiến Quốc và Triệu Thuý Ngọc gật đầu kéo Tần Dĩnh tới:"Con gái, đây là anh họ của con, Tần Thừa, đã nhiều năm không gặp, nhớ không?"

Tần Dĩnh đương nhiên nhớ rất rõ, trong tất cả những người họ hàng, người anh họ này là người am hiểu kinh doanh nhất, kiếp trước hắn còn tự mình mở công ty. Đáng tiếc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cuối cùng bị lừa thành hai bàn tay trắng, năm Tần Dĩnh hai mươi mốt tuổi hắn đã nhảy cầu rơi xuống dòng sông lạnh giá. Mà hết thảy đều liên quan đến vợ chưa cưới của hắn, người theo hắn từ khi mặc đồng phục học sinh đến váy cưới. Chẳng qua là lúc này, anh họ chắc chỉ mới hai mươi. Vẫn đang học đại học, không biết đã có bạn gái hay chưa.

Tần Dĩnh ngẩng đầu cười toe toét, ngọt ngào kêu một tiếng:"Anh họ ~" Về sau, người anh họ này cũng nhiều lần giúp đỡ nhưng cô không hơn thua đều phụ hắn hảo ý.

Tần Thừa cười gật đầu: "ân, đi thôi, chú nhỏ đã vào hội trường rồi." Tần Dĩnh và Triệu Thuý Ngọc đi phía trước, trong khi Tần Thừa và Tần Kiến Quốc đi phía sau cầm hành lý

Trời tối dần, đường ở thôn vừa hẹp lại vừa tối, Tần Thừa xoay đèn pin, sao cho ánh sáng vừa chiếu tới trước mặt Tần Dĩnh. Ta nhớ khi anh họ còn rất nhỏ, cha mẹ làm công bên ngoài, sau đó cả hai đều mất trong hầm mỏ, về sau anh họ sống với chú nhỏ. Lúc đó, cha mẹ ta vừa mới cưới nhau, dù muốn đưa anh họ về nhà nhưng cũng đành bất lực. Nhưng mấy năm nay, lâu lâu ta đều mua đồ cho anh họ, còn mẹ thì tự tay may quần áo. Đi được một đoạn, từ xa, một ngôi nhà bằng đất dưới chân núi loé lên ánh đèn trắng, dưới ánh đèn có những bóng người đi lại. Khi đến gần hơn, còn nghe thấy âm thanh của đàn nhị, đang bật nhạc mặc niệm

"Kiến Nguyên."

"Anh." Anh em Tần Kiến Quốc và Tần Kiến Nguyên gặp gỡ, ôm nhau

"Bên này thế nào?"

"Sắp xong rồi, em liên hệ người rồi sáng sớm ngày mai lên núi, vừa rồi có người trong thôn nói dì còn một phiến núi, không có con cái, chỉ có hai chúng ta có thể thừa kế. "

Tần Kiến Quốc quay đầu nhìn về hướng Tần Kiến Nguyên chỉ, tuy rằng bầu trời đã tối, nhưng qua ánh trăng sáng vẫn có thể nhìn ra một ít hình dáng. Phía sau ngôi nhà đất là một khu rừng lớn, xanh um tươi tốt, vươn cao cũng không tệ. Tần Dĩnh cùng em họ Tần Nam ngắn ngủi chào hỏi nhau, ngẩng đầu vừa vặn thấy khu rừng sau nhà. Nơi này rất giống với khu rừng long não trong mơ, nhưng có phải khu rừng này hay không, còn phải đi xem lại vào sáng mai

Tần Kiến Nguyên cất đồ xong đi tới trước mặt Tần Dĩnh, sờ sờ đầu của cô, cười hiền hậu:"Dĩnh Dĩnh đã cao quá rồi."

Tần Dĩnh gật đầu:"vâng, học sinh lớp 10 ạ."

"Chú biết rõ, cháu học giỏi lại còn dùng tiền thưởng trả tiền học phí đúng không?" Nói xong, chú nhỏ lại thở dài:"Ôi, may nhờ có cháu, nếu không bà nội cháu khi ra đi sẽ rất đau đớn."

Chính vì số tiền thưởng 2.000 tệ mà Tần Dĩnh nhận được, khi bà nội bệnh nặng ở bệnh viện không phải chịu nhiều đau đớn. Dù cuối cùng vẫn ra đi, nhưng làm con cháu, cũng hiểu rằng sống chết không thể cưỡng cầu, bà cụ ra đi bình thản, đối với con cháu cũng là một niềm an ủi lớn.

Sau khi khen ngợi Tần Dĩnh, Tần Kiến Nguyên kéo Tần Nam lại để hắn học hỏi thêm từ chị họ của mình học tập chăm chỉ. Tần Nam là con trai của Tần Kiến Nguyên, hắn nhỏ hơn Tần Dĩnh bốn tuổi, sắp vào trung học cơ sở, nhưng lại thấp bé hơn so với các bạn cùng trang lứa. Rõ ràng là chú nhỏ khá cao, xem chừng có vấn đề về suy dinh dưỡng.

Buổi tối, Tần Dĩnh cùng anh họ túc trực bên linh cữu của dì, sáng sớm ngày hôm sau, bà cô của cô đã được cha Tần và những người tốt bụng trong thôn đưa lên núi an táng. Sau khi mọi việc xong xuôi, Tần Dĩnh cũng cùng cha và chú của cô xuống núi, Tần Thừa và Triệu Thuý Ngọc ở nhà chào hỏi những người trong thôn thăm viếng, Tần Nam cũng đi theo bọn họ.

Ban ngày tầm nhìn tốt, Tần Dĩnh vừa đi vào rừng cây liền nhớ tới, đây chính là rừng long não trong giấc mơ của cô. Mới đêm qua, cô buồn ngủ đến mức quay lại không gian sau khi nheo mắt một lúc. Ngoại trừ chiếc két sắt có thêm số dư, khu rừng long não biểu hiện đã thừa hưởng. Hôm nay, đi trong khu rừng này, nghe những lời của chú và cha cô, trong lòng Tần Dĩnh cảm xúc phức tạp

Ở kiếp trước, cô chưa từng trải qua cái chết của bà cô mình, cũng không có đột nhiên nhiều thêm rừng long não để được kế thừa. Là ở kiếp này, có không gian, có mảnh rừng long não này. Điều này khiến Tần Dĩnh băn khoăn không biết có phải vì muốn thừa hưởng khu rừng này mà bà cô đi không. Nếu là như vậy .................. Cảm giác tội lỗi như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đột nhiên mũi chua xót, nước mắt chảy ròng ròng

"Chị họ, sao chị khóc?"

Lời nói của Tần Nam khiến cho Tần Kiến Quốc và Tần Kiến Nguyên chú ý, cả hai quay lại nhìn cô:"Sao vậy? Ở trường bị bắt nạt à?"

Tần Kiến Nguyên chỉ vào Tần Nam:"Có phải con bắt nạt chị họ không?"

Tần Dĩnh lắc đầu:"Không, cháu chỉ nghĩ rằng bà cô là một người đáng thương."

Tần Kiến Nguyên thở dài, những người khác cũng không có tiếp tục đi lên phía trước, mà là nói về cuộc đời của bà cô. Nói đến, bà cô thực sự rất tội nghiệp. Lấy chồng khi còn trẻ, nhưng không may, người chồng lại bạc mệnh, tuổi còn trẻ bị chết đuối, bà cô cũng thuận lý thành chương thừa kế khu rừng này. Chỉ là trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, bà cô không tái hôn, một mình trông coi khu rừng, giống như trông coi chồng vậy.

"Bệnh của bà cô này...Nghe trưởng thôn nói mắc bệnh đã từ lâu, đối với cô ấy bây giờ giải thoát rồi. Mọi người có thể không biết a, ngày cô ấy mất cũng là ngày chồng cô ấy bị rơi xuống nước. Nghe nói lúc cô ấy chết là đang cười đợi chồng, nói chồng cô ấy đến đón. Có lẽ lúc này được gặp lại nhau rồi"