Chương 19: Hạng Nhất! Cô Hạng Nhất!

Tần Dĩnh kinh ngạc đứng lên:"Là em ạ." Chẳng lẽ là báo bảng có vấn đề sao?

Ngay khi Tần Dĩnh đang trong lòng đủ loại lo lắng vì báo bảng cho điểm, cô thấy Tống Hà cong môi nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn nhu, tựa như gió xuân phất qua mặt:"quyển bá rất mạnh mẽ, vẻ ngoài ngoan cường cũng rất đẹp, báo bảng của em làm rất tốt, nội dung cũng rất hay. "

Cho đến khi kết thúc tiết học đầu tiên vào buổi sáng, Tần Dĩnh mới có chút ổn định lại. Bởi vì báo bảng bị phá hủy, thật ra cô có chút tức giận cùng không cam lòng, mang theo sự nghị lực ngoan cố, cô chuyển chủ đề thành ngoan cường. Nội dung xoay quanh loài cây ngoan cường nhất, quyển bá. Trong mắt người khác, quyển bá là một loài cỏ dại không dễ thấy, nhưng những gì hắn nói vừa rồi, hắn nói quyển bá ngoan cường rất đẹp. Không rõ vì lý do gì, Tần Dĩnh cảm thấy có thứ gì đó không rõ làm ấm lòng cô

Trong giờ tập thể dục giữa các tiết, như ở kiếp trước, Tống Hà, với tư cách là đại diện học sinh, lên đài phát biểu và thông báo kết quả đánh giá báo bảng. Ba lớp trong top 3. Tống Hà đứng trên bục cầm danh sách giải thưởng, dáng người cao ngất, tiếng nói vang dội lại êm tai:"hạng nhất, lớp 1, Tần Dĩnh. "

Dứoi đài vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Tần Dĩnh cũng lên sân khấu nhận giải cùng với các học sinh đoạt giải khác. Mỗi người một tờ giấy khen và một phong bì tiền thưởng. Số tiền thưởng trong phong bì thay đổi tùy theo thứ hạng. Tần Dĩnh đứng trên đài, đôi chân dưới váy ngắn màu đen dưới ánh nắng càng trở nên trắng nõn xinh đẹp, Tạ Chấp nghe thấy nam sinh bên cạnh cảm thán: "Tần Dĩnh mặc dù nhà nghèo, ngoài gia cảnh ra thì cô ấy thực sự rất tốt. Cô ấy lớn lên xinh đẹp tính cách cũng tốt, cũng không biết thích người như nào."

Tạ Viễn trong lòng cừoi lạnh. Hắn không biết cô thích người như nào, nhưng hẳn là không phải mình, nếu không mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ không trốn như trốn ôn thần như vậy. Cảm thấy trao giải quá nhàm chán, vừa lúc Lục Thiếu Ninh đến tìm mình, Tạ Chấp tranh thủ chuồn ra khỏi đám đông, cùng Lục Thiếu Ninh rời khỏi trường học, đến phòng game bên ngoài trường chơi.

Trên đài, Tần Dĩnh hai tay cầm lấy giấy khen và tiền thưởng từ Tống Hà, hắn nghiêng người, cười nhẹ, trầm giọng chúc mừng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "chúc mừng, tiếp tục cố gắng nhé "

Tần Dĩnh mỉm cười:"Cám ơn học trưởng."

Việc đánh giá báo bảng cũng kết thúc, cô mở phong bì ra xem số tiền thưởng, tổng cộng là 50 tệ. Thời đại ngày nay, đó là một số tiền khá lớn, nhưng khi Tần Dĩnh trở về ký túc xá vào buổi trưa, cô đã bí mật nhét thêm 150 tệ vào đó. Như thường lệ, buổi trưa Tần Dĩnh thu dọn đồ đạc của cô rồi mang đến lớp học, để buổi chiều cô tan học về nhà sau tiết học cuối cùng. Về nhanh thì còn kịp về nhà ăn cơm tối! Hết giờ nghỉ trưa, Tần Dĩnh xách ba lô trở lại phòng học, vừa bước vào đã nghe thấy Vương Văn Gia đang nói chuyện phiếm với Hướng Vân Phi và những người khác

"Lần này chơi nổi thì sao, để lần tiếp theo tôi cũng xin tự làm một mình, tôi làm theo yêu cầu tốt hơn cô ta, đến lúc đó cầm tiền thưởng mời các bạn ra ngoài chơi."

Hướng Vân Phi và những người khác lập tức vỗ tay phụ hoạ: "Được, được, Gia Gia, bạn thật giỏi, chắc chắn đoạt giải. Lần này là do người khác làm không được. Nếu không, Tần Dĩnh sẽ không thể lên đoạt giải."

"Này, này, này, các bạn không nhìn thấy đâu, khi trao giải, Tần Dĩnh tới gần học trưởng Tống, cũng không biết mơ tưởng cái gì, cậu ta cho rằng bằng tướng mạo của mình cũng có thể câu dẫn học trưởng sao? "

"Cậu ta? Làm sao có khả năng!"

"Tại sao lại không thể? Các bạn không thấy Tạ Chấp thỉnh thoảng đi học cũng nhìn chằm chằm cậu ta sao? Tôi nói cho bạn biết, những cô gái xuất thân từ gia đình nghèo như thế này, họ càng thích dụ dỗ con trai nhà giàu."

Phanh!

Mấy người nói chuyện chăm chú đến nỗi ngay cả Tần Dĩnh, người là trung tâm của cuộc trò chuyện bước vào lớp cũng không chú ý, cho đến khi Tần Dĩnh nặng nề đặt cặp sách lên bàn, vài người mới dừng lại nhìn.

Tần Dĩnh khinh thường liếc nhìn vài người, kiếp trước cô bị đám người này đùa bỡn, kiếp này vốn muốn trốn tránh sống thật tốt. Nhưng bây giờ, nếu như tránh không được, không bằng đánh trả lại! Có lẽ chính vì sự yếu đuối và nhượng bộ ở kiếp trước nên đã cổ vũ những người này lớn lối kiêu căng, nếu cô đánh trả có lẽ kiếp này sẽ khác!

Cô liếc nhìn vài người, sau đó từng từ một chế nhạo:"Xì xụp bát của người khác thì ngon, lúc đầu đăng ký thì các bạn đều miễn cưỡng, người đăng ký thì chả làm gì, chỉ muốn đứng tên. Bây giờ tôi giành được giải thưởng thì ghen tị, sớm biết có ngày hôm nay sao còn chủ động đăng ký a!" ( p/s: ngầu quá chị ơi 😝 )

Đây chính là chỉ cây dâu mắng cây hoè a, không phải mắng Vương Văn Gia thì mắng ai! Vương Văn Gia lập tức đứng dậy bước vài bước về phía Tần Dĩnh: "Tần Dĩnh, mày chảnh cái gì! Chẳng phải chỉ là đạt giải báo bảng thôi sao? Mày nghĩ chỉ bằng cái này mày liền được nói như vậy sao? "

"Ai quy định tôi không thể nói như vậy? Bạn quy định? Các bạn có thể nói tôi, tôi tại sao không thể nói các bạn! Có hiểu bốn chữ có qua có lại hay không! " Vương Văn Gia vừa định nói lại bị Tần Dĩnh đoạt mất: "Đừng nghĩ việc bạn phá báo bảng lần trước tôi không có bằng chứng. Tôi biết đó là bạn. Tốt hơn hết đừng để tôi bắt được nhược điểm!"

Vương Văn Gia cừoi lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt lại chột dạ trốn tránh:"Hừ, mày muốn làm gì tao"

"Tần Dĩnh, cô giáo Từ kêu bạn vào văn phòng. Hình như là trong nhà gọi điện thoại đến. Bạn mau đi đi."Vương Viện Viện đứng ở cửa lớp, trên tay cầm quyển bài tập mang từ văn phòng về.

Tần Dĩnh trừng mắt nhìn Vương Văn Gia, sau đó quay người lại ra khỏi lớp học. Trả lời điện thoại xong, Tần Dĩnh vội vàng trở về phòng học, sau đó xách ba lô rời đi, thậm chí còn không có tham gia tiết học buổi chiều.

Ở bên kia, Tạ Chấp và Lục Thiếu Ninh đang chơi game, ngẩng đầu nhìn giờ nghĩ rằng đã đến giờ học thể dục liền đứng dậy đi về. Lục Thiếu Ninh đang chơi thấy Tạ Chấp đứng dậy động tác trên tay chưa ngừng, quay đầu nhìn theo bóng dáng hắn: "Này, mày không chơi nữa à? Còn chưa tan học, sao mày lại đi?"

"Đi học! "

Lục Thiếu Ninh: Tạ Chấp này thật sự không thể tưởng tượng được, đi học có thật sự học không? Hẳn là không, nên sau khi Tạ Chấp rời đi, Lục Thiếu Ninh tiếp tục ở lại chơi game một lúc. Nhưng chơi một mình cũng chẳng vui, chết đi sống lại cũng chán nên đứng dậy cũng trở lại trường. Khi đến trường trùng hợp thấy Tạ Chấp xách cặp bước ra ngoài:"Không phải nói đi học sao? Sao lại đi rồi hả?"

"Không thích nữa, đi thôi." Sau đó, lật người lên xe máy thực sự ra khỏi trường.

Trên đường, lúc đèn đỏ, Tạ Chấp chạy xe máy đến ngã tư, đường về nhà hắn phải rẽ phải, nhưng tuần trước chạy theo xe buýt thấy đường cô về nhà là đi thẳng. Vì vậy, khi đèn xanh lại bật lên, Tạ Chấp không rẽ phải mà đi thẳng một đoạn rồi dừng lại bên đường cởi mũ bảo hiểm. Giẫm một chân xuống lề đường nhìn con đường phía trước không biết đi hướng nào, hắn thấp giọng mắng. Cô ấy tại sao buổi chiều không học có liên quan cái rắm gì tới lão tử, nhà cô ấy ở hướng nào có liên quan gì tới hắn! Nghĩ như vậy, một giây sau hắn bực bội vò đầu, sau đó thay đổi phương hướng đi về nhà