Học kỳ 1 THPT không học buổi tối nhưng vẫn có nhiều người thích học buổi tối, về sau tự học trong lớp. Kí túc xá ồn ào, thư viện lúc này cũng chưa quy hoạch khu đọc sách, chỉ có thể cung cấp dịch vụ mượn sách. Lúc này phòng học đã trở thành nơi tự học tuyệt vời, yên tĩnh, rộng rãi, sáng sủa, có quạt chạy trên cao, lành lạnh sung sướиɠ.
Tần Dĩnh một mình vẽ báo bảng trong lớp, lúc cô vẽ xong thì trời đã tối. Phòng học nơi vẫn có người tự học giờ đã tắt đèn rời đi. Tần Dĩnh cũng khóa cửa phòng học và đi vào nhà vệ sinh ở đầu kia hành lang với cặp sách trên lưng. Trong tòa nhà dạy học của Trường trung học cơ sở tư thục Đức Dương, nhà vệ sinh ở mỗi tầng đều nằm cùng một hướng, vừa vặn cách lớp 1 xa nhất. Tần Dĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, liếc mắt nhìn hướng phòng học, sau đó xoay người đi xuống cầu thang trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, La Vân và Kha Tâm Di đang ăn tối thì thấy Tần Dĩnh quay lại, đem bì heo đưa cho cô:"Tần Dĩnh, cái này là do Tâm Di đặc biệt mang tới cho bạn. Bạn gần đây vẽ báo bảng đều về muộn. Bạn ấy sợ bạn không ăn tối nên đã cố ý mang đến cho bạn."
Khi La Vân đang nói, Kha Tâm Di trừng mắt nhìn cô, sau đó nhìn Tần Dĩnh có chút ngượng ngùng:"cửa hàng kia mua ba phần sẽ được ưu đãi."
"Mới không phải, rõ ràng là bạn ... a! "
Trước khi La Vân kịp phản bác, đã bị Kha Tâm Di che miệng lại lạnh giọng cảnh cáo:"Ăn bạn đấy! "
"Cảm ơn bạn, vừa vặn tôi đang đói."Tần Dĩnh mỉm cười bước tới, cô vốn không đói nhưng vẫn là nói cảm ơn rồi tự mình ngồi xuống. Tần Dĩnh biết rõ Kha Tâm Di không phải như thế này.
Ăn xong khi xuống lầu ném rác trùng hợp nhìn thấy Vương Văn Gia từ bên ngoài trở về. Ánh mắt hai người chạm nhau, Vương Văn Gia hừ lạnh nói thầm: "đắc ý cái gì mà đắc ý, dù tiếng Anh có tốt đến đâu, mày cũng sẽ không thể ra nước ngoài được!" Nói xong, sải bước vào khu ký túc xá.
Tần Dĩnh cười lắc đầu, có lẽ là do cô tái sinh, tâm tính của cô không còn ở tuổi mười sáu mười bảy, bây giờ nhìn bộ dạng của Vương Văn Gia, càng cảm thấy ngây ngô đến nực cười! Sau khi vứt rác trở về ký túc xá, vừa định vào phòng tắm, Vương Văn Gia liền vượt trước một bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại
Kha Tâm Di nhíu mày, quay lại tư thế muốn xông lên đánh nhau, La Vân túm cô ấy lại rồi hét vào cửa:"Nếu cửa bị hỏng phải bồi thường đấy!"
Tần Dĩnh thay đồ ngủ trước, trong lúc chờ Vương Văn Gia đi ra làm đề một lát, phía sau La Vân và Kha Tâm Di phàn nàn Vương Văn Gia. Cô không biết tại sao Kha Tâm Di lại có thành kiến
lớn với Vương Văn Gia như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy không chỉ bởi vì bản thân, dù sao mối quan hệ của cô và Kha Tâm Di cũng không có tốt đến mức phải liên tiếp thay cô ra mặt. Cô không quan tâm quá nhiều đến chuyện của người khác, duy trì giới hạn và khoảng cách nhất định với mọi người
Nửa đêm, Tần Dĩnh lấy ra năm trăm tệ trong két sắt như thường lệ, rồi sau đó khóa lại rồi đi ngủ. Lần này, nhắm mắt lại không lâu cô liền ngủ. Trong giấc mơ, cô đi đến một khu rừng rậm rạp, um tùm. Vô số cây Long Não vọt ra khỏi mặt đất, lao lên không trung với tốc độ cực nhanh, ngừng phát triển khi đạt đến độ cao nhất định, khí thế hùng vĩ. Cây Long Não tự nhiên có mùi thơm của long não, thân cây thẳng tắp cứng cáp, Tần Dĩnh từ nhỏ đã mê mẩn gỗ, có thể thấy đây là những cây long não tốt nhất, chất liệu cao cấp. Nếu nó có thể được sử dụng để làm đồ nội thất thì không thể tốt hơn. Không biết có phải vì lo lắng cho công việc của cha mình hay không mà Tần Dĩnh cảm thấy hơi buồn cười khi tỉnh lại vào ngày hôm sau. Ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ đến việc tìm vật liệu gỗ cho cha!
Tần Dĩnh trải qua ngày hôm nay trong uể oải và tuyệt vọng, cô bận rộn đến mức không có thời gian để ăn. Bởi vì sáng sớm lên lớp mới phát hiện, báo bảng vẽ xong tối hôm qua bị người dùng nước tạt thành một mảnh hỗn độn. Dưới báo bảng vẫn còn những vết nước, vốn là những dòng chữ và tranh vẽ tốt đều bỏ đi. Điều làm cô trở tay không kịp là nếu báo bảng không được hoàn thành càng sớm càng tốt, thì cô thậm chí sẽ không có cơ hội để vẽ lại.
Tần Dĩnh đứng trước báo bảng ẩm ướt, chán nản và tuyệt vọng. Cô quay lại liếc nhìn mọi người trong lớp. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô, mang theo thương hại, cảm thông, cũng không thiếu người cười trên nỗi đau của người khác. Chẳng hạn như Vương Văn Gia. Tần Dĩnh liền nghĩ đến chuyện này có thể do cô ta làm. Nhưng không có bằng chứng, cô cũng không có cách nào hỏi cô ta
"Tôi và cô giáo Hứa nói chuyện, một mình bạn có thể làm được, vậy nên tôi liền rút lui, ôi, không ngờ bây giờ lại như thế này, Tần Dĩnh, bạn đã đắc tội ai đó sao? Chậc chậc chậc chậc, hay là bạn cầu xin tôi, có lẽ tôi vẫn sẵn lòng giúp đỡ bạn. " Vẻ tự mãn và khinh bỉ trong giọng điệu của cô ta không hề che giấu, Hướng Vân Phi ở bên cạnh khuyên nhủ:
"Ai, Gia Gia, đừng tốt bụng như vậy, người ta thậm chí còn không hỏi bạn chủ đề liền đã quyết định rồi, căn bản không để tâm bạn là đồng đội a. Tần Dĩnh, có năng lực và thành tích tốt, một mình người ta có thể làm được, còn cần bạn giúp đỡ làm gì đâu!"
"Mấy ngày nay nghe nói không ít cô ta tự mình làm, vẽ báo bảng đại hội cũng không thèm bàn bạc với đồng đội liền tự mình viết và vẽ, thật là kiêu ngạo"
Tần Dĩnh nghe thấy, không thèm quan tâm. Giờ phút này, trái tim vốn bị chặn lại, khi nghe được lời nói của Hướng Vân Phi và Vương Văn Gia, cơn tức này lập tức bùng phát. Cô sải bước tới chỗ Vương Văn Gia, từng chữ chất vấn, cường thế mà không khiêm tốn cũng không siểm nịnh:"Vương Văn Gia, bạn dám nói chủ đề tôi không hỏi bạn sao ?"
Vương Văn Gia cúi đầu nghịch móng tay:"Tôi không nhớ mình đã tham gia thảo luận chủ đề"
Ý tứ mơ hồ, lấp lửng hai cái liền thành tội danh cho người khác, giống như những ngày này cô ta đã xác nhận mối quan hệ của mình với Tạ Chấp bằng một vài lời nói và bộ dáng nũng nịu
"Bạn là không có tham gia, tôi tìm bạn thảo luận, bạn nói chỉ đứng tên rồi để tôi quyết định. Tôi đặt chủ đề, viết văn xong rồi nhắc bạn vẽ tranh, còn bạn thì sao? Bạn cho tôi mười tệ để vẽ và ghi tên bạn lên đó. Vương Văn Gia, bạn có phải là có chút dễ quên chuyện ngày hôm qua rồi, còn cần tôi giúp bạn nhớ lại!" (P/s: ôi mặc dù mình dịch bộ truyện này nhưng nữ9 không phải gu mình, mình thích nữ9 làm việc gì cũng có chuẩn bị trước, không cần ai bảo vệ hơn 🥹)
Vào thời điểm này, ngay cả trường tư thục cũng không có cách nào giám sát khắp nơi, lúc đó ngoài Tần Dĩnh và Vương Văn Gia ra, không có người thứ ba bên cạnh. Đương nhiên, không ai có thể chứng minh lời nói của Tần Dĩnh. Vương Văn Gia cũng chắc chắn chuyện này nên liều lĩnh đứng lên đối mặt với Tần Dĩnh:"bạn nói bậy bạ gì đó, chính mình độc đoán không để tôi nhúng tay. Bây giờ báo bảng hỏng bét, bạn lại bắt đầu trách tôi, muốn đổ tội lên đầu tôi, Tần Dĩnh, không phải lỗi của bạn, nhưng nói sai sự thật là không đúng"
Thấy vậy, Hướng Vân Phi cũng đứng lên giúp Vương Văn Gia nói: "đúng vậy, những lời đó là mày tự mình nói, chúng tao biết Gia Gia là người tốt như thế nào, đừng tưởng rằng mày tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể đem trách nhiệm đổ cho Gia Gia, những việc mày nói có người có thể làm chứng cho mày ư! Đưa ra bằng chứng hoặc nhân chứng, xem liệu có ai có thể chứng minh rằng việc báo bảng là do Gia Gia sai, mà không phải do mày không để đồng đội vào mắt! "
Ngay khi Hướng Vân Phi nói xong, một giọng nam truyền đến từ trước cửa lớp:
"Tôi có thể chứng minh điều đó!"