Chương 15: Nói Tiếng Anh Làm Vương Văn Gia Mất Mặt

Cô thiếu tiền và gia đình nghèo, nhưng sự xúc phạm như vậy không phải là điều cô đáng phải nhận. Rõ ràng là Vương Văn Gia muốn nổi tiếng nhưng không muốn nỗ lực, vậy mà vẫn có thể nói một cách khoa trương như vậy. Tần Dĩnh nhìn mười tệ bị nhét vào tay, kiếp trước cô thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là lần này cô vẫn thiếu tiền, tuỳ ý bị khi dễ. Nếu không phải muốn dùng danh nghĩa tiền thưởng báo bảng cho cha mẹ tiền, cô cũng sẽ không chủ động nhận việc này.

Nhìn thấy cô cúi đầu nhìn tiền, Vương Văn Gia cười lạnh quay lại, nhưng giây tiếp theo bị người nắm lấy vai, sau đó mười tệ lại được nhét vào trong tay cô ta.

"Việc tốt này, bạn vẫn nên giữ cho riêng mình!" Nói xong, cô nhấc chân tiêu sái rời đi, mặt trời nóng rực chiếu trên đỉnh đầu, quanh thân để lại một vầng hào quang màu vàng. Cô rõ ràng là mặc đồng phục học sinh, nhưng lại cảm giác rất đẹp mắt.

Vương Văn Gia nhìn mười tệ bị nhét lại, vừa tức vừa bực, đem tiền siết thành đoàn quăng xuống, giẫm mạnh dưới chân cảnh cáo nói: "Tần Dĩnh, hiện tại nhớ kỹ cho tao, bây giờ mày chảnh, có ngày mày sẽ phải khóc!"

Cùng lúc đó, mười tệ bị siết lại thành một đoàn bay qua lối đi rơi xuống dưới, vừa vặn rơi trúng Tạ Chấp chơi bóng đi ngang qua

"Này, Tạ thiếu đi dạo còn có thể nhặt được tiền, thật may mắn!"

"Mày nói nhảm, Tạ thiếu chính là may mắn. "

"Dạ, dạ, dạ, là tôi nói sai rồi."

Một vài tay sai ở chung quanh líu ríu nói, vốn tưởng rằng Tạ Chấp liếc cũng không thèm liếc. Dù sao cũng chỉ là mười tệ. Tạ Chấp đã bao giờ cúi xuống nhặt mười tệ? Lại không nghĩ, giây tiếp theo, Tạ Chấp cúi xuống nhặt, sau đó ngẩng đầu nhìn vị trí tầng ba.

Tần Dĩnh đi xuống tầng, khi cô đi xuống tầng một, cô nhìn thấy Tạ Chấp đổ mồ hôi sau khi chơi bóng rổ, bước chân dừng lại, hơi sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, bình thản bước qua.

Tạ Chấp cười nhẹ, ném tiền cho người anh em bên cạnh:"cho mày."

Lục Thiếu Ninh nhìn mười tệ bị nhét vào trong tay, có chút ngoài ý muốn: "Tao không thiếu mười tệ ... này, Tạ Chấp, đó không phải là cô gái trong tin đồn với mày sao?" Tạ Chấp lúc này mới ngước mắt lên nhìn Vương Văn Gia trên bậc thang, rõ ràng là bộ dáng đỏ mặt vì tức giận, nhưng thời điểm hắn nhìn sang, lại nở một nụ cười nũng nịu:

"Tạ Chấp, bạn tới học......"

"Đi." Vương Văn Gia chưa nói hết lời, Tạ Chấp đã lạnh lùng quay đi, Lục Thiếu Ninh cười khổ rồi theo Tạ Chấp rời đi.

Bên kia, Tần Dĩnh sau khi rời khỏi tầng mỹ thuật liền trở về phòng học. Buổi học cuối cùng vào thứ 4 là lớp tiếng Anh, giáo viên dạy tiếng Anh họ Đường tên là Đường Tương, 24 tuổi, mới đến trường trung học tư thục Đức Dương không bao lâu. Lớn lên rất trắng, mái tóc đen nhánh luôn xõa, tiếng Anh tiêu chuẩn khi nói luôn có khí chất

Ở kiếp trước, Tần Dĩnh không có tiếp xúc nhiều với vị giáo viên này, nhưng cô mơ hồ nhớ ra sau này nghe nói cô ấy kết hôn với một thương nhân giàu có, sau đó từ chức ở trường. Điều buồn cười là con trai của vị doanh nhân giàu có đang học tại trường trung học tư thục Đức Dương mà Tần Dĩnh lại không biết đó là ai.

"Được rồi, ai sẽ đọc đoạn sau?"

Vào năm 1996, việc đọc sách có thể trở thành một thứ xa xỉ đối với những người bình thường, thậm chí nhiều người còn cảm thấy rằng tốt hơn hết là nên đến nhà máy để học kỹ thuật và đi làm thêm để trang trải cuộc sống gia đình

Nhưng tại trường trung học tư thục Đức Dương, nhiều học sinh đã được đi nước ngoài nhiều lần, tiếng Anh không phải là vấn đề đối với họ. Nếu không, Đường Tương sẽ không hỏi như thế này. Ngay khi cô giáo Đường nói xong, Vương Văn Gia đã giơ tay lên, trước khi cô Đường nói, cô ta đã chỉ ngón tay về phía Tần Dĩnh đang ngồi bên cửa sổ.

"Thưa cô, thành tích của Tần Dĩnh rất tốt, không bằng cho Tần Dĩnh đọc a."

Trong lớp học vang lên một trận cười. Thành tích tốt là một chuyện, ngay cả khi bạn đạt điểm cao trong bài kiểm tra tiếng Anh, điều đó không có nghĩa là bạn sẽ không gặp vấn đề gì khi nói. Đặc biệt là từ một gia đình như Tần Dĩnh. Các cô gái, ước tính rằng cho đến nay số lần họ nói tiếng Anh đếm trên đầu ngón tay.

Đây chính là điều mà Vương Văn Gia hướng tới. Tiếng cười xung quanh liên tiếp, Tần Dĩnh không quan tâm. Cô quay đầu lại, liếc nhìn Vương Văn Gia. Đây có phải cái cô ta nói làm cho cô khóc?

Đường Tương liếc nhìn Vương Văn Gia, nhưng không có ngăn cản, mà biết thời biết thế gọi Tần Dĩnh: "Vậy thì Tần Dĩnh đi, đoạn văn ở cuối trang 23. Em đọc không tốt cũng không sao, luyện tập nhiều hơn, đây cũng là cơ hội để em rèn luyện"

Tần Dĩnh cuộn sách giáo khoa cầm một tay đứng lên, nâng ghế về phía sau để tránh phát ra âm thanh chói tai. Đôi môi hồng của cô hơi hé mở, còn chưa kịp mở miệng thì đã vang lên tiếng báo danh to từ cửa trước của lớp học:"Báo danh!"

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa trước, Tạ Chấp đã thay quần áo, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, rõ ràng cùng là thiếu niên mười sáu

mười bảy tuổi, nhưng lại toát ra khí chất thiếu gia nhà giàu ăn chơi ngỗ ngược

"Sao giờ mới đến? Mau ngồi xuống đi." Mặc dù đang khiển trách, nhưng giọng điệu của cô Đường lại dịu dàng lạ thường, thậm chí có chút lấy lòng. Thế giới này khi sinh ra đã không công bằng, sự bất công này còn được nâng cao hơn nữa ở trường trung học tư thục Đức Dương!

Tạ Chấp đáp lại, một tay đút vào túi, tay kia kéo dây đeo của ba lô trên vai, trong khi mọi người đang quan sát đi về phía hàng cuối

"Tần Dĩnh, bắt đầu đi, đừng sợ, giọng nói có thể luyện"

Tần Dĩnh đáp lại, sau đó đọc từng câu tiếng Anh một trong sách giáo khoa. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, mọi âm tiết không chỉ chuẩn mà còn đủ trôi chảy để so sánh với âm tiết của phiên dịch viên trên TV. Giọng vẫn trong sáng, dễ chịu như hoàng oanh. Không giống như đọc sách, càng giống như ca hát, điều đó làm cho lòng người thư giãn! Không chỉ Đường Tương, Vương Văn Gia và những người khác không ngờ tới, mà ngay cả Vương Viện Viện cũng kinh ngạc nhìn Tần Dĩnh.

Trên thực tế, mục đích của Vương Văn Gia, cô cũng có thể nhìn ra, đọc sách là vấn đề chung của nhiều đứa trẻ học giỏi, trong đó có cô. Nếu là bài kiểm tra, cô tự tin rằng mình có thể đạt được kết quả xuất sắc, nhưng nếu là nói tiếng Anh, cô sợ rằng cô sẽ không thể đọc được một câu hoàn chỉnh, chưa kể đến việc cô ấy trôi chảy và tự nhiên như vậy.

Tần Dĩnh đọc xong cả đoạn văn, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, trải sách giáo khoa trên bàn ra. Kiếp trước nếu là cô, cô nhất định sẽ sợ hãi, thấp thỏm không nói nên lời. Nhưng ở kiếp trước, sau khi bỏ học, cô làm việc khắp nơi để kiếm sống, cô cũng làm bồi bàn khách sạn và tiếp rất nhiều khách nước ngoài, tiếng Anh của cô lúc đó là nhờ mưa dầm thấm lâu thêm chăm học khổ luyện mà ra. Lần này, không nghĩ tới lại phát huy công dụng!

Đường Tương hậu tri hậu giác hắng giọng:"trò Tần Dĩnh đọc không sai a, chúng ta cùng xem bản dịch của đoạn văn này nhé"

Tần Dĩnh cũng lười cùng Đường Tương so đo, ngược lại vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Vương Văn Gia cùng cây bút máy bị cô ta bẻ gãy, trong lòng không ngờ lại có chút vui vẻ.

Buổi tối tan học, Tần Dĩnh đi nhà ăn ăn cơm, sau đó trở lại phòng học tiếp tục vẽ báo bảng. Vì Vương Văn Gia không vẽ vậy cô vẽ! Trong lớp học yên tĩnh, trên đầu là tiếng quạt quay sàn sạt, ánh hoàng hôn màu vàng ấm áp chiếu qua cửa sổ, rơi trên mặt đất một mảng vàng.

Tần Dĩnh đứng trên ghế, đôi tay mảnh khảnh đặt lên bảng, không chỉ giúp bản thân ổn định trọng tâm, mà còn tránh cọ xát với dòng chữ lúc nãy cô viết. Tay phải cầm phấn màu để trống trên vị trí vẽ tranh. Ngẩng đầu, tập trung lại tràn đầy mị lực, ngay cả bóng dáng áo trắng đã lâu đứng ngoài cửa sổ cũng không nhận ra