Sau khi Tần Dĩnh nói xong, cô kiên nhẫn chờ phản ứng của cha và mẹ mình, nhưng hai người họ vẫn im lặng:"Cha mẹ?"
Một lúc lâu sau, Tần Kiến Quốc hắng giọng:"Con gái à, con có bị bắt nạt ở trường không? Hay là ... con ghen tị khi thấy con của người khác được ăn ngon, mặc đẹp? Đừng lo, cha đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và gia đình chúng ta sẽ khá giả hơn"
Tần Dĩnh không nghĩ đến bọn họ thật sự sẽ cho rằng mình khinh thường gia cảnh nghèo khó, không khỏi bật cười một tiếng:"Pfft, cha, cha đang nói gì vậy, con không phải ghét bỏ gia đình chúng ta nghèo, con chỉ nghĩ rằng mặc dù đây là một cách để kiếm tiền, nó không phải là một giải pháp lâu dài." Tần Dĩnh khoanh tay trước bàn, cố nén cười, nghiêm túc giải thích suy nghĩ của mình cho hai người. Như Tần Dĩnh đã nói, nhiều người trong tiểu khu Vạn Phúc cần tân trang lại đồ đạc vì cách bài trí không ngay ngắn của họ, nhưng đó không phải công việc ổn định. Tiểu khu Vạn Phúc sửa xong rồi, bước tiếp theo là gì?
Đây chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp từ từ chức sang gây dựng sự nghiệp. Tần Kiến Quốc nghe xong liên tiếp gật đầu, sau đó kinh ngạc nhìn cô:"Vậy thì cần rất nhiều tiền để mở một cửa hàng, phải không?" Một tuần này đã kiếm được 500 nhân dân tệ, nhiều hơn lúc trước trong nhà máy, nhưng mở cửa hàng thì còn lâu mới đủ.
Tần Dĩnh có tiền, nhưng cô không thể nói tiền đó thuộc về mình, cha mẹ sẽ lo lắng. Cuối cùng, ta đành phải hư cấu kể ra một người bạn tốt có tiền lại muốn gây dựng sự nghiệp cho cha mẹ: "cha, cha mở cửa hàng cũng là giúp đỡ bạn ấy. Bạn ấy sẽ rất vui, hơn nữa chuyện này cũng là bạn ấy chủ động nói ra"
"Ân, quả nhiên con của những gia đình giàu có có những ý tưởng và tầm nhìn khác với chúng ta, chúng bắt đầu nghĩ đến việc kinh doanh khi còn nhỏ. Con gái a, lần trước con đến tiểu khu Vạn Phúc cũng là chịu ảnh hưởng của con bé sao? "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng con gái mình trước đây thực sự không có đầu óc kinh doanh, dù sao ở tuổi mười sáu, họ cũng chưa bao giờ có bất cứ yêu cầu khắt khe nào với con bé.
Tần Dĩnh muốn bật cười, nhưng cô kìm lại:"vâng, con đã học được rất nhiều điều từ bạn ấy, cũng hiểu rất nhiều. Cha, tuần này cha cứ làm ở tiểu khu Vạn Phúc. Khi con trở lại trường vào chủ nhật báo với bạn ấy, con nghĩ bạn ấy sẽ vô cùng vui mừng. " Đêm đó, Tần Dĩnh mặc dù hơi hoảng nhưng cô cảm thấy rất đáng giá, đây nên được coi là một lời nói dối có thiện ý a. Nếu không phải cô chưa đủ mười tám tuổi, Tần Dĩnh đều muốn tự mình làm rồi
Tối hôm đó, Tần Dĩnh học rất muộn, nửa đêm lén lấy két sắt từ trong ba lô ra, lấy năm trăm tệ, để lại năm trăm tệ như mọi khi, sau đó nằm xuống ngủ. Sớm ngày hôm sau, Tần Dĩnh bị mẹ gọi rửa mặt, nói là đưa cô ra ngoài dạo phố, mua cho cô một bộ quần áo mới. Cả hai đi dạo cho tới trưa, dùng tiền thưởng mua mấy bộ quần áo
"Mẹ, con thấy bộ váy vừa rồi mẹ mặc trông rất đẹp, tại sao chúng ta không mua?"
Đó là một chiếc váy màu xanh nhạt, tay áo, eo và bụng đều có thiết kế thắt eo, Triệu Thuý Ngọc trẻ ra ít nhất tám tuổi khi mặc nó. Nhưng giá cả thật sự không tốt lắm, Triệu Thuý Ngọc không muốn mua:"Thật ra cũng không đáng, nếu mua một mảnh vải may váy như vậy, mẹ có thể tự may."
Tần Dĩnh lúc này mới nhớ tới, tay nghề của mẹ cũng là phi thường tốt, kiếp trước quần áo của ta bị rách, sau khi mẹ may vá lại hoàn toàn không thấy vết vá, không chỉ vậy, mẹ còn có thể ngẫu nhiên thêu mấy đoá hoa lên quần áo. Hoa văn độc đáo và đường thêu cũng rất tinh tế, điều mà ở những cửa hàng đó không thể làm được. Nhưng ta vừa mới tối hôm qua đề cập đến chuyện để cho cha mở cửa hàng, cũng không tiện nói ra suy nghĩ trong lòng lúc này, vì sợ sẽ doạ cha mẹ
"Này, Tần Dĩnh ? Thật tình cờ khi gặp bạn ở đây, bạn đi dạo phố à?"
Tần Dĩnh không ngờ lại có thể gặp được Hướng Vân Phi vào lúc này.
"Con gái, đây có phải là bạn học của con không?"
Tần Dĩnh gật đầu đáp lại:"vâng, mẹ, đây là bạn cùng lớp của con, Hướng Vân Phi"
Hướng Vân Phi mỉm cười chào:"cháu chào cô, cô ơi, chúng cháu đang chơi trượt băng đằng kia. Tần Dĩnh chơi với chúng cháu được không ạ?"
Vốn dĩ vì gia cảnh nghèo khó, bà sợ Tần Dĩnh với các bạn học không hợp nhau, đến tối hôm qua bà mới biết Tần Dĩnh rất hòa thuận với các học sinh, thậm chí còn có ý nghĩ đầu tư mở cửa hàng. Vào lúc này gặp bạn học của Tần Dĩnh , Triệu Thuý Ngọc đương nhiên rất vui mừng, đưa tay kéo Tần Dĩnh ở sau đẩy về phía trước:"Đi, đi đi, nếu con không về ăn trưa cũng không sao. Đúng lúc, mẹ đi gặp cha con xem ông ấy có cần giúp không." Đáng lẽ ở tuổi này phải vô tư như vậy, làm sao có thể chịu được cảnh con cái phải lo toan cho cuộc sống gia đình khi người khác đang vui vẻ?
Tần Dĩnh nhìn đáy mắt mẹ cười, thở dài trong lòng, mỉm cười gật đầu: "Được, vậy con sẽ về trước giờ ăn tối."
Lúc sáng mua quần áo đã thay bộ quần áo cũ, ta mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng, trên váy trắng có thêu hoa quế tinh xảo nhỏ màu vàng, nhìn rất tươi mát và đáng yêu. Tóc đuôi ngựa buộc cao giờ cũng xoã xuống trên vai, mái tóc đen mượt óng ả, còn tỏa hương thơm thấm vào lòng người. Điều này hoàn toàn khác với thường ngày, đến nỗi khi Tần Dĩnh xuất hiện trên sân băng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua, đặc biệt là Thường Đại Dũng đang ngồi bên cạnh Vương Văn Gia.
Vương Văn Gia vỗ đùi hắn tỏ vẻ không vui, Thường Đại Dũng vội vàng thu hồi ánh mắt khoác vai Vương Văn Gia:"Không đẹp bằng em, thật đấy."
Giấu đầu lòi đuôi!
"Gia Gia, tôi tình cờ gặp Tần Dĩnh ở ngoài, nên dẫn cô ấy đến chơi cùng."
Hướng Vân Phi và Vương Văn Gia là bạn tốt, Tần Dĩnh biết điều đó, kêu cô đến cũng không có bao nhiêu là thiện ý. Cô nguyện ý đến chỉ vì không muốn mẹ lo lắng.
Vương Văn Gia cười đứng dậy, biểu hiện tự nhiên: "Tần Dĩnh , tôi rất vui vì bạn ở đây. Tôi muốn rủ bạn đi chơi, nhưng tôi không có số của bạn. Bây giờ bạn đã ở đây, mau lấy giày trượt băng a. Chúng ta cùng trượt . "
Tần Dĩnh gật đầu, nhưng không có đi lấy giày trượt. Ở kiếp trước, cô đang làm việc bán thời gian ở sân trượt băng thì gặp Vương Văn Gia và Thường Đại Dũng, lúc đó cô đứng trong đám đông bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống. Ký ức vẫn còn quá mới mẻ. Ở kiếp này, mặc dù lý do khác nhau, nhưng cô vẫn xuất hiện ở sân trượt băng này. Cô đang mặc chiếc váy mới mà mẹ mua cho, cô không tiện cũng không muốn.
Vì vậy, khi những người khác trượt băng, cô ngồi một bên, suy nghĩ về việc ngồi một lúc rồi kiếm cớ rời đi, để khi cô quay trở lại, mẹ cô sẽ không nghi ngờ. Chỉ không ngờ rằng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một thân ảnh gầy ở lối vào sân trượt băng, Tạ Chấp đút hai tay vào túi, mặt không thay đổi bước vào. Sau lưng là những nam sinh thường ngày đi theo hắn. Tạ Chấp dường như không để ý đến cô, mắt nhìn thẳng bước vào, đi thẳng qua đám người, trượt hết vòng này đến vòng khác trên sân băng. Hắn trượt rất nhanh, vạt áo tung bay, tóc bị gió thổi bay về phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng và đường nét thanh tú trên khuôn mặt
Tần Dĩnh đứng dậy đi mua soda, cô vừa đút ống hút vào, chưa kịp uống thì đã nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ sân băng. Quay người bước nhanh qua. Trên sân trượt băng, Thường Đại Dũng nằm trên mặt đất, đầu gối tiếp xúc với mặt đất đầy máu, một bên mặt cũng bị xây xát, chảy ra không ít máu tươi. Không ai trong số những người xung quanh dám giúp đỡ, chỉ có Tạ Chấp, hắn mỉm cười khinh thường, sau đó tiêu sái lướt qua Thường Đại Dũng rời khỏi sân băng.
Tần Dĩnh : "???? " Như thế nào vừa đi mua lon nước ngọt liền bỏ lỡ kịch hay rồi