Chương: 22-3 cảm động

Tô Ngữ có sức khỏe lớn, hơn nữa bây giờ chỉ có một mình cô ấy, cho nên hoàn toàn không hề lo lắng, trước khi trời tối, cỏ trong sân đã được nàng dọn sạch sẽ, những hòn đá nhỏ được vất thành một con đường nhỏ trước cổng nhà.

Con đường nhỏ rộng tầm 1 mét vuông từ nhà chính ra sân có thêm một gian phòng bếp.

Con đường nhỏ như vậy hoàn toàn có thể dùng đá xếp thành, xếp lại khá rời rạc nhưng nhìn lại khá tốt.

Có điều những cái khác Tô Ngữ không biết làm, chỉ có thể chờ lúc xây dựng hàng rào xung quanh thì tiện đó nhờ họ cải tạo thêm một chút .

Đợi tới khi Tô Ngữ làm xong bữa tối thì trời cũng tối rồi, Khương Kỳ mới cầm theo nhiều con mồi đi vào sân nhỏ .

Tô Ngữ đi ra phía trước, lấy cho Khương Kỳ một chậu nước nhỏ, để cho hắn ta rửa tay với mặt ,sau đó hai người cùng đi vào trong phòng.

Trong nhà rất tối ,hôm nay lại không có ánh trăng, cho nên khi nãy Tô Ngữ mới không nhìn thấy tình huống trên người Khương Kỳ.

Tới khi vào trong phòng rồi , Tô Ngữ mới nhìn thấy quần áo của Khương Kỳ đều bị rách hết ,đây không phải là bị nhánh cây làm rách, mà là bị móng nhọn của động vật sắc bén cào rách, một vết dài hẹp trên người.

Tô Ngữ đứng lên quan tâm hỏi "đây là bị làm sao vậy?".

Khương Kỳ khẽ nhất miệng, lộ ra một bộ dáng tươi cười " không có việc gì chỉ là gặp con sói thôi".

"Sói?" Tô Ngữ kinh ngạc kêu lên.

Sói là động vật đi theo bầy ,gặp được sói rồi , thì làm sao mà còn có thể nói là không có việc gì được chứ?

Chỉ gặp được ba con, hơn nữa không gặp được bầy sói, lại nói" ta không có bị thương" Khương Kỳ vội vàng lên tiếng.

Tô Ngữ đánh giá Khương Kỳ từ trên xuống dưới một chút, sau đó phát hiện ngoại trừ quần áo bị rách, cũng không có vết máu hay vết thương nào ,sắc mặt mới bình tĩnh lại, lo lắng cũng dần hạ xuống.

"Chả trách mới nãy ngươi mang về một đống con mồi, có phải là mang sói về không?" Tô Ngữ mới nhớ ra một đống con mồi đặt ở trong sân vội vàng nói.

" Ừ chỗ này đều bán hết, chúng ta có thể dùng gạch xanh để làm hàng rào vùng quanh sân, dùng sẽ bền hơn nhiều" Khương Kỳ gật đầu nói.

Tô Ngữ cảm thấy toàn thân run lên, hai mắt phiếm hồng nhìn Khương Kỳ.

Nàng sau khi gả cho Khương Kỳ, tuy bình thường không có nói chuyện với nhau nhiều, Khương Kỳ lại cả ngày trầm mặc ít nói nói, nhưng mà hắn lại đối xử rất tốt với nàng.

Bất kể là nàng muốn làm gì, huynh ấy đều chưa bao giờ phản đối, ngược lại, lại dùng hết sức để giúp đỡ nàng, một người như vậy , làm cho nàng thật cảm động mà.

Ba người khi ăn cơm tối, không một ai lên tiếng nói chuyện cả , Tô Ngôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng ,ăn cơm xong liền chạy về phòng mình trốn.

Tô Ngữ dọn sạch sẽ phòng bếp ,sau đó mới quay về phòng.

Khương Kỳ lúc này đặt hai tay để lên ngực ,cả người dựa vào tường , nhìn lên liền có một cỗ cảm giác lười biếng.

"Trên người huynh thật sự là không có bị thương chứ?" Tô Ngữ nói.

Lông mày của Khương Kỳ nhảy nhảy sau đó miệng giãn ra nói " nếu không thì nàng lại đây, tự mình kiểm tra một chút?" .

Tô Ngữ lúc này mới phản ứng lại, hiểu được ẩn ý trong lời nói của Khương Kỳ, mặt liền đỏ lên, nàng thật không nghĩ tới, một người mặt lạnh như tiền có thể nói ra một câu như vậy.

" Nếu huynh đã không có việc gì thì sớm đi ngủ đi" Tô Ngữ nói xong liền ôm Phì Phì lên trên giường đi ngủ.

" Ngươi mới bị đàn ông đùa giỡn đó hả "âm thanh của Phì Phì trong đầu Tô Ngữ vang lên . Làm cho mặt nàng vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn .

" Ngươi ngủ đi " Tô Ngữ nói một tiếng sau đó thì không để ý tới Phì Phì nữa, hai mắt nhắm lại ,Không biết là thật sự ngủ hay là đang nghĩ cái gì nữa.

Khương Kỳ ánh mắt chăm chú nhìn lên phía sau lưng của Tô Ngữ, thấy là nàng thật lâu không có động đậy, thì cười một tiếng rồi sau đó đi tắt đèn.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tô Ngữ tỉnh dậy thì Khương Kỳ đã không còn ở trong phòng.

Tô Ngữ nhìn sắc trời bên ngoài, so với hai ngày trước thì hôm nay nàng ngủ dậy muộn hơn, chắc là hôm qua nghĩ bậy quá mà, vì vậy mà ngủ muộn.

Sau khi mặc quần áo xong ,Tô Ngữ đi ra khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt một chút sau đó thì làm cơm.

Vừa mới mở cửa phòng ra ,thì nhìn thấy Tô Ngôn ở phòng đối diện ôm Tiểu Bạch đi ra.

" Tỷ tỷ " Tô Ngôn nhìn Tô Ngữ chào hỏi.

Tô Ngữ mỉm cười gật đầu, sau đó hai tỷ đệ cùng đi rửa mặt sau đó vào phòng bếp.

Tô Ngôn nhóm lửa Tô Ngữ nấu cơm ,hai người ngày trước khi ở Tô gia cũng là làm như vậy, phối hợp với nhau rất hoàn hảo, so với một mình Tô Ngữ thì làm nhanh hơn nhiều.

Tô Ngôn sau nhiều ngày uống thuốc thì đã không còn ho nữa, bệnh mặc dù tốt hơn ,nhưng thân thể lại quá gầy yếu , không thể ngày một ngày hai là khỏe lên được cái này cần phải từ từ.

Tô Ngữ cũng không hạn chế hoạt động của Tô Ngôn, dù sao thì hoạt động nhiều cũng làm cho thân thể tốt lên.

Đem cơm nấu xong thì tắt lửa, Hai người cùng đi ra sân làm cỏ.

Mặc dù không nói nhưng hai người, đều nhất trí là đợi Khương Kỳ về rồi cùng ăn.

Trải qua ngày hôm qua, Tô Ngôn đối với tốc độ làm việc của tỷ tỷ cũng coi như là tạm chấp nhận, hai người làm cỏ gần xong một mẫu , thì Khương Kỳ trở về.

Ba người cùng nhau ăn cơm, Khương Kỳ lấy từ trong ngực một tờ giấy ra " đây là khế đất"

Tô Ngữ đem tờ giấy vào trong tay sau đó cẩn thận nhìn, tuy nhiên vẫn như cũ một chữ cũng không biết chỉ thấy một dấu mộc đỏ, cái này nhìn thì hiểu là huyện nha đã lập hồ sơ.

Khương Kỳ lại từ trong ngực móc bạc ra"một con sói bán được 9 lượng , ngoài ra còn có hươu, gà rừng tổng cộng là 30 lượng".

Tô Ngữ cùng Tô Ngôn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, không khỏi ngây cả người.

Nuốt một ngụm nước miếng Tô Ngữ nói " hơn lúc trước 7 lượng, chúng ta có 37 lượng không chỉ có thể làm một chiếc sân nhỏ rắn chắc, tiền chi tiêu trong khoảng thời gian này có thể là đủ dùng rồi ,huynh không cần phải lên núi nữa".

Khương Kỳ giật mình nhưng cũng kịp phản ứng lại, sau đó khẽ cười, đây là Tô Ngữ đang quan tâm hắn, trong bụng thì sớm đã nở hoa rồi"được".

Đã có tiền, cho nên việc sửa sân không cần chậm trễ , Khương Kỳ lập tức vào thông tìm người, Tuy nhiên những năm này, bình thường giao tình giữa mọi người trong thôn không có sâu , cùng nói chuyện cũng không nhiều, nhưng mà dù sao hắn cũng là ở trong thôn lớn lên.

Hắn nói muốn vây tường , cũng có người trong thôn nguyện ý tới giúp.

Hắn cũng nói rõ , sẽ không bao cơm, một ngày trả 20 văn, đây so với bao cơm còn hấp dẫn hơn nhiều.

Hơn nữa lại gần thôn ,một ngày chạy hai chuyến cũng không có việc gì, không mất nhiều thời gian để tìm, hắn đã tìm đủ người.

Cùng thôn Triệu gia cùng Tô gia , nghe nói hắn muốn vây sân , cũng không ai lên tiếng.

Tô gia không muốn hỏi, Triệu gia không muốn biết, miễn cho hắn lại yêu cầu bọn họ đi hỗ trợ.

Khương Kỳ mang theo ba mươi người quay về nhà, chỉ phần đất,để bọn họ đào móng xây rào, còn dư mấy người còn lại thì đi theo hắn mua gạch xanh.