chương :22-2

“Trưởng thôn cháu biết ,Chỉ có điều chúng cháu có đất,Chỉ dựa vào một mình tướng công đi săn thì không đủ, đất hoang rẻ,Chúng cháu trồng trọt cũng là một lựa chọn không tồi ”Từ Ngữ dùng ống tay áo lau chùi hôi trên mặt ,cười dịu dàng nói .

“ chúng ta đo đất đi” Vân Sơn đối với Tô Ngữ gật đầu, rồi quay về phía hai người sau lưng nói, hai người này đương nhiên ý kiến gì, bọn hắn còn muốn làm xong sớm để có thể nhanh chóng quay về trên trấn

Khương kỳ dẫn ba người đi về phía ngoài ,Tô Ngữ cùng Tô Ngôn cũng đi theo ,để nhìn xem có bao nhiêu đất .

Sau một phen động tác, Tô Ngữ đã không thể vui mừng hơn được nữa .

Khương kỳ đứng một bên nói với nàng rằng ,lần này đã mua 6 mẫu đất, được cho thêm hai mẫu nữa ,là tổng cộng có 8 mẫu ,với số đất này hai người họ trồng không hết

Tô Ngữ gật gật đầu ,nói thật lòng thì bọn họ cũng muốnn lượng sức mà làm.

Sau khi đo đạc xong,hai người kia đặt ở bốn góc một cây gỗ .

Cây gỗ rất thô bị búa đóng vào trong đất ,chỉ để lộ ra một cái đầu tầm 20 cm .

Hai người làm xong hết thảy,thì quay về trong sân ,mở ra một cái bao từ bên trong lấy ra giấy và bút mực ,trên giấy đã viết một phần khế đất để cho Khương Kỳ ký tên ,sau đó lại liền đem khế đất đi .

Đây là đem lên thị trấn cho huyện nha nhập vào sổ sách, sau đó ở bên trên đóng một dấu mộc ,như vậy tờ giấy này mới có hiệu lực, những mảnh đất này mới chính thức thuộc về bọn họ .

Khương kỳ móc từ trong ngực ra hai mươi lượng bạc đưa cho hai người , “Đây là phí thủ tục còn thừa coi như mời hay bị uống rượu, bất kể thế nào cũng phiền hay bị đi một chuyến ”

Hai người trông thấy bạc hai mắt tỏa sáng ,vốn còn tưởng rằng người mua đất hoang là người nghèo ,nếu không thì làm sao có thể mua đất hoang.

Ai mà ngờ được cũng là một người nhiều chuyện ,1 người trong đó cầm bạc để vào trong ngực , “Thật sự là quá khách khí, cái này , lát nữa chúng ta về vừa vặn có việc lên thị trấn, đoán chừng đêm nay là có thể đem kế đất mang ,về ngày mai các ngươi chỉ để ý đi lấy là được

”.

Nói xong thì hai người liền chào từ biệt rồi rời đi .

Vân Sơn cùng Khương Kỳ nói hai câu sau đó mới đi theo hai người rời đi .

Mãi cho đến khi nhìn thấy ba người trèo lên xe trâu hướng thị trấn mà đi Tô Ngôn mới mở miệng nói chuyện “tỷ tỷ, tỷ phu chỗ này là của chúng ta hết sao?”

Tôn Ngữ cùng Khương Kỳ đồng thời gật đầu thấy thế Tô Ngôn nở nụ cười “Thật tốt quá, Chúng ta có đất rồi”

“Hiện tại chúng ta còn thừa bảy lượng,ta nghĩ , một lát nữa ,ta vào trong núi một chuyến ,xem có thể bắt được con gì đáng tiền không , để mai đem vào trong trấn bán ,Sau đó chúng ta là một cái tường vây xung quanh lại” Khương kỳ trầm mặc một hồi sau đó nói .

Tô Ngữ nghe xong cũng cảm thấy kỳ quặc “vây lại làm gì ?”

“Chúng ta trồng hoa quả, ở đây không có ai có cây giống , vây lại như vậy sẽ không sợ có ai tới làm hỏng nữa” Khương Kỳ nhỏ giọng nói

Tô Ngữ lúc này mới phản ứng lại ,nói như vậy , xây một cái hàng rào nhỏ bao quanh như vậy ,cần rất nhiều tiền đi?

“Đất gạch giá rẻ, vẫn còn nửa tháng nữa mọi người mới cày bừa vụ xuân, lúc này tìm người làm khá dễ ,tầm 10 lượng là được”Khương Kỳ giải thích

Tô Ngữ bây giờ mới gật đầu ,thì ra như vậy ,Vậy thì xây đi ,xây xong là có thể an tâm được rồi ,muốn trồng cái gì thì trồng cái đó .

Ăn cơm trưa xong , Khương kỳ cầm lấy cung tiễn đi lên núi ,Tô Ngôn mới vừa uống thuốc xong ,bị Tô Ngữ bắt lên giường nằm ,Còn chính mình đi tiếp tục ở trong sân xới đất .

edit : Fb Thuy Vu ( tìm trên thanh tìm kiếm fb là #wts2000 là ra )