Chương 1: Sống lại

Ở một hành tinh xa xôi, dưới ánh sáng sao lấp lánh, một vì sao rơi tựa như một dấu hiệu.

Lý Vũ từ giấc mơ tỉnh dậy, tự động nắm chặt đao ở trên ngực nhưng lại phát hiện bản thân đang cầm một chiếc iPad, màn hình đang phát phim điện ảnh.

"Ầm!" Tiếng súng vang lên, Lý Vũ ngồi dậy từ ghế sofa, ngơ ngác nhìn xung quanh để xác định nguồn gốc phát ra tiếng súng.

Lại là một âm thanh từ tiếng súng vang lên để cho Lý Vũ tập trung sự chú ý đến ipad vừa trượt xuống rơi trên thảm, thanh âm là từ ipad truyền đến.

"Đây là đâu?" Lý Vũ hoang mang.

Hắn nhớ mình đang ở trong một căn phòng bỏ hoang dưới lòng đất.

Nhìn quanh bốn phía, căn phòng sáng ngời sạch sẽ, được xây dựng lại bằng gỗ thô. Để cho Lý Vũ có chút hoảng hốt.

Nhưng không phải đây là căn nhà ở tỉnh M mà hắn mướn sao?

"Đây là như thế nào?" Lý Vũ bối rối.

Lý Vũ cầm iPad lên, thấy màn hình hiển thị tháng 5 năm 2022 nên có chút kích động.

Đánh giá đại khái một chút, khoảng cách tới tận thế còn có 6 tháng.

" Lẽ nào là hắn đã sống lại. Sống lại 5 năm trước khi mạt thế đến. Từ năm 2027 trở lại năm 2022?"

Lý Vũ ở mạt thế không chỉ ảo tưởng qua, nếu như có thể cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ không lụa chọn ở lại tỉnh M. Vì nghĩ về những sai lầm trong quá khứ khiến hắn không thể quay về nhà, không có cách nào nhìn thấy thân nhân. Hắn không chỉ một lần tự trách bản thân bởi vậy mà khóc vô số lần khi màn đêm buông xuống.

Bởi vì không có người nhà gửi gắm nên hắn ở mạt thế đều sống ngơ ngác như cái xác biết đi qua ngày này đến ngày khác.

Nghĩ tới đây, Lý Vũ đỏ cả vành mắt. Hắn nắm chặt quả đấm, quyết tâm nghĩ thầm: "lần này ta phải đền bù hết tất cả tiếc nuối trong quá khứ".

Ban đầu hắn bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà không kịp về nhà khi mạt thế bùng nổ.

Mà khi mạt thế diễn ra để cho hắn thấy được một thời đại mới. Một thời đại cực kì khủng bố mà hắn không thể nào tiếp thu được. Một thời đại mà đồ ăn khan hiếm để có thể nhìn thấy xác chết đói nằm khắp nơi.

Một thời đại mà trật tự hoàn toàn hỗn loạn đến nổi hắn cho là thời đại hòa bình trước mạt thế chỉ là một giấc mộng đẹp của bản thân. Mọi người hòa đồng vui vẻ. Nơi nơi đầy rẫy thức ăn cùng nước uống. Chỉ cần có tiền là có thể mua đủ loại thức ăn. Mà thời đại này mạng người lại như cỏ rác không đáng giá bằng một mẩu bánh mỳ.

Khi mạt thế mới đến mấy tháng đầu, trật tự còn chưa hoàn toàn hỗn loạn. Tài nguyên vẫn còn ở khấp nơi khiến cho mọi người yên tâm thì zombie ngày càng khuếch trương không ngừng. Tài nguyên cũng ngày càng ít đi thì rốt cục cũng khiến cho trật tự hỗn loạn. Vậy nên mạt thế chân chính đã tới.

Nghĩ tới đây, Lý Vũ lắc đầu vứt hết mọi thứ ra ngoài. Việc mà hắn cần làm bây giờ là phải nhanh chóng đặt vé về nhà gặp cha mẹ. Xem thời gian trên ipad thấy vẫn còn sớm nên hắn mở phần mềm ra đặt vé xe. Lại không ngờ vé xe đã bán hết. Hắn phải thông qua bình luận phía dưới phần mền tìm kiếm vé xe người khác không cần. Phải vô cùng khó khăn và giá cả gấp 3 lần mới có thể mua được. Là một vé xe lửa khởi hành lúc 23h tối nay.

Để không lãng phí thời gian, Lý Vũ trực tiếp thu thập hành lý. Cũng là vì hắn đã tốt nghiệp được 1 năm nên đồ đạc cũng không nhiều. Thế nên hắn thu thập rất nhanh.

Sau khi thu thập mọi thứ cần thiết xong xuôi hắn mới đi đến nhà bếp. Nhìn thấy tủ lạnh làm bụng hắn kêu lên in ỏi. Hắn nhanh chóng mở cửa tủ lạnh ra nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong làm hắn nuốt một ngụm nước bọt. Năm năm, trời mới biết năm năm này hắn sống như thế nào.

Ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhiều khi còn bị đói lên đói xuống. Nên khi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh làm hắn cảm giác chính mình đã được sống lại thật sự.

Vì vậy, Lý Vũ thưởng cho bản thân một bữa tiệc thật xa xỉ. Đem nguyên liệu trong tủ lạnh lấy ra nấu hết. Mất cả tiếng để nấu tất cả thành 7 món ăn với đủ loại sắc hương vị: thịt kho tàu, trứng gà xào rau hẹ, thịt xào hoa tỏi, gà om vàng, chân vịt xào rau xanh, cà tím hầm, khoai tây sợi thơm cay.

Nhìn từng món ngon trước mắt Lý Vũ âm thầm cười khổ. Hắn nghĩ đến tay nghề của mình cũng không tệ vậy mà sau khi mạt thế đến hắn lại không cách nào để phát huy dù chỉ một lần.

Lý Vũ không để ý đến suy nghĩ không liên quan nữa. Tiêu diệt thức ăn trước mắt mới là đều quan trọng nhất bây giờ. Rất nhanh trên bàn chỉ còn lại có bát đũa. Vỗ bụng một cái, Lý Vũ cảm thấy thật thỏa mãn. Đã rất lâu rồi hắn mới có thể ăn một bữa cơm vừa ngon vừa no như vậy. Đánh cách một tiếng, Lý Vũ lấy ra một điếu thuốc tham lam hít sâu một hơi. Đây mới là sinh hoạt nha!!!

Quá hạnh phúc rồi!!!

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật chính là một người độc ác, không phải thánh mẫu, không mạt định, không thăng cấp.