Chương 9

Chợt có người đi đến đứng trước bàn hai người

"Xin chào, anh là Mặc Thanh đúng không?" Cậu ta nhìn sang Mặc Lâm hỏi

"Không, tôi là Mặc Lâm. Có chuyện gì?" Mặc Lâm hỏi

"Tôi là Hàm Nhâm, đội trưởng của đội Liệt Hỏa vừa mới gặp hai người sáng nay. Thật sự xin lỗi vì hành động của Từ Hi, mong các cậu tha thứ!" Hàm Nhâm cúi đầu 90 độ, nhưng trong mắt lại chứa tia khinh thường cùng tức giận

"Tại sao tôi phải tha thứ cho các người. Mấy người muốn gϊếŧ tôi, chỉ một câu xin lỗi mà xong sao?" Mặc Lâm mỉm cười nhưng lời nói lại chứa sự buốt giá.

"Vậy cậu muốn gì để thay thứ cho chúng tôi?" Hàm Nhâm nghiến răng

"Xin lỗi mà không có thành ý như vậy thì tôi sao nhận được, chỉ có thể xin...cái mạng của các người làm quà tạ lỗi thôi!"

"Hai người...hai người đừng có mà quá đáng!!!" Hàm Nhâm quát lớn làm thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

"Quá đáng? Tôi cảm thấy là do các người gây sự trước mới đúng"

Mặc Phong từ đầu đến cuối không nói một câu nào, chỉ nhìn chằm chằm Hàm Nhâm như muốn chia năm sẻ bảy cơ thể hắn ra rồi ném cho chó...à không, ném cho tang thi ăn.

"Được rồi, anh đi đi, cái kiểu xin lỗi như vậy chúng tôi thực không dám nhận. Tạm biệt!" Mặc Lâm thu dọn bát đũa rồi kéo Mặc Phong vẫn đang lườm lườm bên cạnh đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đội trưởng, thế nào rồi? Có được tha thứ không?" Các thành viên xúm lại hỏi

"Nếu có thể mời được hai người họ thì tốt, dù sao họ cũng rất mạnh mà. Mới cấp một mà đã có thể đánh được Từ Hi cấp hai kia rồi..." Một thành viên khác cũng hào hứng nói

"Chắc chắn hai người họ không đồng ý đâu. Hai người đó chỉ biết đến bản thân và đối phương thôi, thật vô lương tâm. Tôi kể cho mấy người nghe, trước kia gia đình tôi nuôi bọn họ..." Tử Minh bắt đầu thao thao bất tuyệt kể xấu Mặc Lâm cùng Mặc Phong một cách nhiệt tình.

Đám người vừa nghe vừa chèn thêm mấy câu chửi rủa hai người vô cảm hay là ăn cháo đá bát, rồi thì bạch nhãn lang, còn nói gia đình Tử Minh chính là nuôi ong tay áo. Cứ một người rồi lại một người, căn phòng tràn đầy tiếng nói.

Lúc này Hàm Nhâm mới chen được một lời

"Cậu ta nói không muốn tha cho chúng ta đồng thời còn muốn mạng của chúng ta nữa"

"Cái gì? Hai người đó là cái thá gì? Thật không biết lượng sức!"

"Cũng chỉ là cấp một cỏn con mà dám khıêυ khí©h chúng ta"

"..." Vừa mới còn khen người ta giỏi mà.

"Dù sao hai người kia cũng không đơn giản. Cẩn thận một chút!" Hàm Nhâm nói

"Chúng ta dùng mỹ nhân kế dò hỏi xem sao? Dù gì đàn ông cũng không cưỡng lại được gái xinh mà..."

"Hay là Băng Ly, em đi thử xem" Từ Hi quay sang cô ta hỏi

Băng Ly gật đầu đồng ý.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chờ trả thù xong đám người kia, chúng ta sẽ đi du lịch khắp nơi" Mặc Lâm cười nhẹ nói

"Vậy thì phải tích điểm với tinh hạch nhiều một chút, đến lúc đó sẽ không lo gì tiền bạc nữa"

"Mai anh đi nhận nhiệm vụ cấp SS cho em! Chúng ta sẽ chơi lớn một phen!" Mặc Lâm tự tin nói

"Nếu hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ được ít nhất 1200 điểm" Mặc Phong xoa đầu Mặc Lâm trong vui vẻ

"Em đã bảo đừng xoa đầu em mà, em lớn rồi đấy!" Mặc Lâm đỏ mặt nói

"Được, được...không xoa nữa"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Anh có chắc là muốn nhận nhiệm vụ này không?" Nhân viên gượng hỏi

"Chắc chắn!"

"Vậy...chúc anh may mắn"

Nữ nhân viên tiếc nuối quẹt hai cái thẻ trong tay rồi đưa lại cho Mặc Phong. Đẹp trai như vậy, chết thì thật tiếc. Mặc Phong nhận nhiệm vụ xong thì đi nhanh đến chỗ cậu đang đứng chờ

"Xong rồi!" Mặc Phong đưa thẻ cho cậu

"Nhiệm vụ này cứ cẩn thận một chút. Tuy chúng ta mạnh nhưng không nên tự mãn. Phải tự bảo vệ chính mình thật tốt!" Mặc Lâm căn dặn trước khi đi

"Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!"

"Em tự bảo vệ được mình mà..."

"Anh nghe nói ở đó có rất nhiều lương thực và vật dụng cần thiết, chúng ta có thể thu một chút" Mặc Phong nhanh chóng đổi chủ đề

"..."Một chút" thôi nhé?"

Mặc Phong cười vui vẻ gật đầu. hai người lại một lần nữa đi ra khỏi căn cứ. Thế giới bên ngoài giờ đã trở nên hoang tàn và đổ nát cả. Nơi hai người làm việc là ở kho dự trữ quốc gia và viện nghiên cứu sinh học. Hai nơi này cách nhau không xa lắm, chỉ cần lấy được vật liệu và cứu người cần cứu là được.

"Cứu nhiều người không?" Mặc Lâm vừa trèo lên xe vừa hỏi

"Tầm bốn người, còn lại có phát sinh thêm hay không thì chưa biết!"

"Chúng ta chỉ cứu người trong nhiệm vụ, đi cứu người trước rồi lấy vật liệu sau. Mà, tại sao lại có xe đi sau chúng ta?" Mặc Lâm nhìn ra sau khó hiểu

"Anh quên không nói với em, họ sẽ hỗ trợ chúng ta trong nhiệm vụ này. Trong đám người đó có hai người thức tỉnh dị năng hệ không gian"

"Đám người? Họ cử theo bao nhiêu người thế?"

"Hình như là nhóm mười người"

"Nhiều như vậy là để theo dõi chúng ta à? Thế có phải chia điểm cho họ không?" Mặc Lâm khó chịu không thôi

"Bọn họ được nhận điểm thưởng riêng, không có quan hệ gì đến chúng ta cả, chỉ đến chở người và mang vật liệu thôi"

"Vậy còn được"