Chương 80: Không kịp (ba)

Hoàng hôn, lúc Mộ Khanh Hoàng từ Dưỡng Tế Tự hồi phủ

thì

đã

nhìn thấy Lục Cửu để Minh nhi cưỡi

trên

cổ chơi đùa, thấy hai người bọn họ hi hi ha ha cười vui vẻ, nàng cũng cười theo, "Bé còn

nhỏ

mà, coi chừng làm bé ngã."

Lục Cửu cõng Minh nhi ra nghênh đón, cười hơ hớ

nói: "Minh nhi, mẹ ruột có chức đại quan tam phẩm của con

đã

về rồi."

Khi ấy Mộ Khanh Hoàng

đang

đứng giang tay để Ngọc Khê và Ngọc Loan thay quần áo cho, ba người nghe vậy đều cười rộ lên, Mộ Khanh Hoàng liếc xéo Lục Cửu

một

cái, "Sao, có ý kiến gì với việc ta

đi

sớm về trễ à."

"Nào có nào có, nương tử vất vả rồi." Lục Cửu ôm Minh nhi vào trong ngực, để sát vào Mộ Khanh Hoàng

nói: "Là nhi tử nhớ nàng."

Sau khi đổi sang

một

bộ váy áo thoải mái, Mộ Khanh Hoàng nhận lấy Minh nhi hôn lên mặc bé

một

cái, chọc Minh nhi cười khanh khách.

"Nhìn xem, nhi tử của ta

thật

ngoan,

không

hề ầm ĩ."

Mộ Khanh Hoàng chờ cho nha đầu Ngọc Khê ra ngoài, nhìn Lục Cửu cười

nói: "Đừng

nói

mấy lời oán giận thế nữa, ta nhớ chuyện mà ta

đã

đáp ứng với chàng, nhưng thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự là do ta khơi mào, ta

không

thể nửa đường liền bỏ,

hiện

tại Ứng Thiên phủ Dưỡng Tế Viện

đã

gần như

đi

vào nề nếp, công phường cũng

đã

được xây dựng, người già đan chiếu, trẻ

nhỏ

học nghề, hết thảy đều rất trật tự. Vài ngày nữa ta

sẽ

đi

đến các địa phương, mỗi

một

chỗ đều xây dựng đầy đủ hệ thống của Dưỡng Tế Tự."

"Thôi được rồi, nhà người ta là phu xướng phụ tùy, nhà chúng ta là phụ xướng phu tùy, ta làm hộ vệ cho nàng được

không, Dưỡng Tế Tự khanh đại nhân?"

nói

xong Lục Cửu phủi áo chắp tay, vẻ mặt vui vẻ.

Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, "đang

có ý đó. Cũng hay, chúng ta vừa làm việc thiện vừa du sơn ngoạn thủy,

không

làm trễ nãi cả hai."

"Làm khó nàng còn nhớ

rõ." Lục Cửu hừ hừ hai tiếng.

"Lời chàng

nói

ta đều nhớ hết."

"thật

không?" Mắt phượng lập tức sáng lên như hai ngọn nến.

"Ta có gạt chàng bao giờ chưa?" Mộ Khanh Hoàng

nhẹ

nhàng tựa người vào lòng Lục Cửu, ánh mắt sáng ngời

không

muốn xa rời.

Lục Cửu ôm vợ con trong ngực, cảm giác cả trái tim hoàn toàn được lấp đầy, cười ngốc nghếch.

"Chờ đến khi chỉnh đốn Dưỡng Tế Viện trong cả nước xong rồi, ta

sẽ

từ quan, cùng chàng hưởng an nhàn phú quý, được

không?"

"một

lời

đã

định." Lục Cửu mừng rỡ.

Đúng lúc này, trong đình viện truyền đến giọng của Ngọc Khê, "Quận vương, xin cho phép nô tỳ bẩm báo."

"Tránh ra."

Mộ Khanh Hoàng nghe như là tiếng Duẫn Hoàng, liền đưa con trai cho Lục Cửu ôm, ngay khi ấy Mộ Duẫn Hoàng ăn mặc như tiểu thái giám xông vào, vừa thấy Mộ Khanh Hoàng hai mắt liền chảy lệ, "Tỷ tỷ, phụ thân bạo bệnh mà chết."

Mộ Khanh Hoàng sửng sốt, trong đầu trống rỗng.

Mộ Duẫn Hoàng đứng tại chỗ khóc

không

thành tiếng, nghẹn ngào

nói: "Phụ thân chết rồi."

Lục Cửu thấy Mộ Khanh Hoàng thất hồn thất vìa, vội vàng giao con cho Ngọc Khê, khẽ đẩy Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng đừng dọa ta,

nói

không

chừng là có người ở giữa cản trở, giả chết thôi, cũng giống như nàng."

Hai hàng lệ trong veo lăn xuống bỗng chốc tràn ra hốc mắt, Mộ Khanh Hoàng đưa tay níu lấy Mộ Duẫn Hoàng, "Đệ xác định là

đã

nhìn thấy thi thể phụ thân?

không

đúng

không

đúng, trông thấy thi thể cũng

không

phải là phụ thân

thật, Lục Cửu

nói

đúng, có lẽ là... Nhất định là Mộ Kiêu giở trò quỷ!"

Mộ Duẫn Hoàng khóc ròng

nói: "Đệ, đệ

không

nhìn thấy thi thể phụ thân, nhưng thái giám Càn Thanh Cung

nói

phụ thân bạo bệnh bỏ mình,

hiện

tại hoàng tổ phụ

đã

hạ lệnh Tông Nhân phủ nghĩ thụy hiệu cho phụ thân, thương nghị tang lễ."

"Ta

không

tin!" Mộ Khanh Hoàng nghiêm nghị cắt đứt lời Mộ Duẫn Hoàng, "Đệ cẩn thận

nói

với ta, rốt cuộc

đã

xảy ra chuyện gì?"

"Đêm hôm trước Tần Bất Hư đến Đông Cung cho gọi phụ thân đến Càn Thanh Cung, phụ thân

đi

rồi cũng

không

trở lại nữa. Đến hôm nay, hôm nay Đông Cung mới nhận được tin phụ thân bạo bệnh bỏ mình, cung thành giới nghiêm, hoàng tổ phụ tự giam mình ở bên trong Càn Thanh Cung ai cũng

không

gặp, đệ

đã

nghĩ biết bao cách mới có thể từ trong cung chạy ra ngoài."

"Ta

không

tin,

không

thể nào,



ràng kiếp nạn của phụ thân

đã

qua rồi,

không

phải sao?" Mộ Khanh Hoàng bất lực nhìn về phía Lục Cửu, nước mắt rơi như mưa, "Sao đột nhiên phụ thân lại chết, sao lại như vậy?"

Lục Cửu ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, trấn an

nói: "Nàng đừng gấp, có lẽ trong này có chuyện gì mờ ám cũng nên,

không

phải đại thái giám của Càn Thanh Cung là Ngụy Bảo vẫn luôn có quan hệ tốt với nàng à, chúng ta

đi

hỏi ông ấy

một

chút xem rốt cuộc

đã

xảy ra chuyện gì, nàng đừng có gấp, đừng khóc."

"Đúng, đúng đúng,

không, ta muốn

đi

cầu kiến hoàng tổ phụ." Mộ Khanh Hoàng

nói

xong

thì

lao

đi

ngay, Mộ Duẫn Hoàng khóc ròng

nói: "Vô dụng, đệ

đi

cầu, hoàng tổ phụ ai cũng

không

gặp, còn cho người đuổi đệ ra."

"Vẫn nên nghĩ biện pháp liên lạc với Ngụy Bảo

đi." Lục Cửu

nói.

"Sau khi gặp chuyện

không

may, hoàng tổ phụ

không

gặp đệ, đệ cũng nghĩ đến việc nhờ Ngụy Đại Bạn, nhưng Ngụy Đại Bạn tựa như mất tích, tìm khắp nơi cũng

không

thấy." Mộ Duẫn Hoàng

nói.

Lòng Mộ Khanh Hoàng như rơi vào hầm băng, toàn thân phát run, lẩm bẩm

nói: "đã

xảy ra chuyện, nhất định

đã

xảy ra chuyện..."

nói

xong, nàng chạy vội ra ngoài, Lục Cửu sợ nàng gặp chuyện

không

may bèn đuổi sát theo.

Sau đó

không

lâu, thái giám truyền báo tang cũng đến Trường Ninh Hầu phủ.

- - Thái tử bạo bệnh bỏ mình.

Màn đêm buông xuống, bão tuyết mù mịt, Mộ Khanh Hoàng gõ cửa

một

tiểu viện.

"Tỷ tỷ, đây là đâu?"

"Là tiểu viện mà Ngụy Đại Bạn mua ở ngoài cung, thu dưỡng

một

đứa bé xuất thân từ Dưỡng Tế Viện, tiểu viện là ta mua cho, ta cũng tự mình sắp xếp."

"nói

vậy, Ngụy Đại Bạn rất có thể

đang

ở đây?"

Lục Cửu im lặng

không

nói.

một

lát sau, cửa mở hé ra, trong khe hở có

một

cái đầu

nhỏ

chui ra, tiểu hài tử thò tay đút tờ giấy cho Mộ Khanh Hoàng rồi lập tức đóng cửa lại.

"Là gì vậy?" Mộ Duẫn Hoàng vội vàng hỏi.

- - Thái tử chính là bạo bệnh mà chết,

không

nên truy cứu, vĩnh viễn cũng

không

nên truy cứu.

- - Ta an toàn, đừng lo.

Chữ viết qua loa, vừa nhìn

đã

biết là vội vàng viết ra.

Thấy Mộ Khanh Hoàng ngây người, Mộ Duẫn Hoàng liền giành lấy tờ giấy, mờ mịt lẩm bẩm: "Là

thật?"

"không

phải

thật." Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, trong hai mắt đột nhiên phát ra lửa hận, "Là Mộ Kiêu, nhất định là

âm

mưu của Mộ Kiêu!"

nói

xong, nàng phi thân lên ngựa, vội vã

đi

về hướng Tông Nhân phủ.

Lục Cửu vội

nói: "Đệ mau hồi cung

đi, bên ngoài cung

đã

có ta,

sẽ

không

để tỷ tỷ đệ gặp chuyện

không

may."

nói

xong,

hắn

cũng phi thân lên ngựa đuổi theo.

- -

Trăng lạnh, quạ kêu, Lâm An

một

thân đơn bạc đứng bên bờ nước, trong tay mang theo

một

bầu rượu

đã

hết, nụ cười

trên

mặt vừa vui sướиɠ lại vừa thống khổ, "Tốt,

thật

tốt, phụ hoàng, nhi tử người thương nhất chết rồi sao, chết như thế nào? Con biết

rõ, con biết

rõ, yên tâm, con

sẽ

không

nói

cho người trong thiên hạ biết, để

một

mình người thống khổ được rồi, cũng thống khổ tựa như con những năm nay."

một

con hạc trắng rơi xuống nước, bọt nước văng tứ tung, Lâm An nhìn vào bóng đêm chợt vui mừng cười rộ lên, "Phu quân, chàng tới đón ta à?"

Bàn chân trần tiến

một

bước về phía trước, băng

trên

mặt nước quá mỏng

không

chịu nổi sức nặng của nàng, tiếng "răng rắc" phát ra, nàng liền rớt xuống.

không

có giãy giụa, chỉ chầm chậm chìm xuống.

Hôm sau, mặt nước đóng băng, bên dưới người ta có thể nhìn thấy

một

làn tóc đen nhánh tỏa ra như

một

đóa hoa cúc màu đen.

- -

Xông thẳng vào Tông Nhân phủ, Mộ Khanh Hoàng thừa dịp

không

ai chú ý, rút ra

một

thanh trường kiếm bên hông

một

cấm quân, chỉ vào Tông Nhân Lệnh,

nói: "Lục hoàng thúc, hôm nay

không

thấy được Mộ Kiêu con

sẽ

không

bỏ qua, người tránh ra."

"Triều Dương, ngươi đừng làm loạn,

không

có khẩu dụ của phụ hoàng ai cũng

không

thể gặp Ngũ ca, trở về

đi."

"Y gϊếŧ cha con, chính là y

đã

gϊếŧ cha con, con muốn báo thù cho phụ thân!" Nước mắt

không

ngăn được rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ bừng.

"Ngươi

không

được làm bậy, phụ hoàng

đã

cho báo tang, thái tử là bạo bệnh bỏ mình, hơn nữa sau khi Ngũ ca bị nhốt

thì

vẫn liên tục ở trong phòng giam ngây ngốc, chưa từng ra ngoài."

"Nhưng cha con chết,

không

phải là bạo bệnh bỏ mình, thân thể của phụ thân con hết sức khỏe mạnh. Được, cho dù

không

phải là Mộ Kiêu, hôm nay con cũng nhất định muốn gặp y!"

Mộ Khanh Hoàng kề kiếm lên cổ, "Lục hoàng thúc, người cho hay

không?"

"Ngươi đứa

nhỏ

này, quá liều lĩnh, mau để kiếm xuống."

Đúng lúc này, Lục Cửu đến, Tông Nhân Lệnh vội

nói: "Ngươi mau khuyên nhủ nàng."

"Lục Cửu, nhất định là Mộ Kiêu giở trò quỷ, ta muốn gặp y, ta muốn gϊếŧ y!" Mộ Khanh Hoàng xoay đầu lại nhìn Lục Cửu, thái độ kiên quyết, nước mắt tuôn trào.

"Được." Lục Cửu lập tức đánh úp về phía

một

tên cấm vệ, từ trong tay cấm vệ đoạt được thanh trường kiếm, "Tiểu Phượng Hoàng nàng

thật

là ngốc, đừng có dùng chính mình uy hϊếp người khác, chúng ta xông vào."

Tông Nhân Lệnh tức chết

đi

được, "Hai người các ngươi là đồ vô liêm sỉ, muốn gặp y phải

không, được, cho các ngươi gặp."

một

mặt để cho Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu

đi,

một

mặt ông phái người vào cung thông báo cho Kiến Nguyên Đế.

Tông Nhân Lệnh dẫn hai người tới nhà tù giam Mộ Kiêu, cho người mở khóa, lạnh mặt

nói: "Cho các ngươi gặp, nhưng quyết

không

cho phép các ngươi động thủ gϊếŧ người."

Khi cửa phòng giam mở ra, đập vào mắt lại là cảnh tượng làm cho ai nấy khϊếp sợ

không

thôi, Tông Nhân Lệnh trực tiếp đỡ tường ói ra.

Vị máu tanh xộc vào mũi, thần trí Lục Cửu hoảng hốt, theo bản năng liếʍ môi dưới, mà Mộ Khanh Hoàng thấy bên trong Mộ Kiêu

đang

ngồi xổm

trên

mặt đất móc ăn nội tạng, sợ hãi bụm miệng.

Mộ Kiêu quay đầu lại, vết máu

trên

miệng loang lổ,

hắn

nhìn thoáng qua Mộ Khanh Hoàng liền bỏ qua

một

bên, ngược lại nhìn về phía Lục Cửu, "Ngươi

đã

đến rồi à, chờ ngươi

đã

lâu."

Lục Cửu nhìn vào mắt Mộ Kiêu, đứng chết trân tại chỗ, bên ngoài đồng tử lập loè ánh hồng.

Ngay khi ấy

một

tiếng thét chói tai truyền đến, Tần Bất Hư ngã xuống đất, Mộ Khanh Hoàng chậm rãi quay đầu lại, sợ hãi trong mắt lại càng nhiều thêm.

"Yến, Yến vương?" Tần Bất Hư chỉ vào Mộ Kiêu

đang

chậm rãi từ trong phòng giam

đi

ra, sợ hãi lăn

một

vòng chạy ra ngoài, "Bệ hạ triệu kiến, bệ hạ triệu kiến!"