Chương 81: Không kịp (bốn)

Đêm trăng, bão tuyết mạnh, gió rét đập cửa sổ.

Thái giám từ từ mở cửa Càn Thanh Cung, Mộ Khanh Hoàng dẫn đầu xông vào, liền thấy, trong điện đường đặt

một

cái quan tài bằng vàng điêu khắc hình rồng, mà ngồi ở

trên

long ỷ cao cao kia là

một

lão nhân tóc trắng, tay

đang

vuốt ve

một

thanh kiếm vàng lóe tia sắc bén.

Mộ Khanh Hoàng muốn

nói

lời chất vấn nhưng lại nghẹn trong cổ họng, nước mắt tràn mi, "Hoàng tổ phụ, ngài sao thế này?"

không

phải vừa gặp nhau vài ngày trước đó sao?

Khi đó hoàng tổ phụ trông vẫn còn khỏe mạnh, mặc dù tóc hoa râm, nhưng tóc đen vẫn còn.

"Đến nhìn phụ thân con

một

chút

đi, nhìn

hắn

một

lần cuối cùng." Kiến Nguyên Đế khàn giọng

nói.

Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng quay đầu nhìn quan tài vàng ở giữa điện, trong tích tắc, hai chân nàng như bị đóng chặt

trên

đất, tiến

không

nổi, cũng

không

dám tiến.

"Hoàng tổ phụ, nằm trong kim quan này là ai, vì sao con phải nhìn, con

không

đi."

"Phụ thân con, thái tử mà trẫm dồn tâm huyết bồi dưỡng, nhi tử trẫm

yêu

mến nhất."

"không

- -" Mộ Khanh Hoàng ôm ngực, đau lòng kêu to.

Lục Cửu đau lòng

không

thôi, nhưng lại bất lực, cất bước

đi

đến trước kim quan, chậm rãi ghé đầu nhìn rồi thu hồi ánh mắt đau thương.

hắn

nhìn Mộ Khanh Hoàng, môi mấp máy muốn

nói, cuối cùng lại

không

đành lòng mở miệng.

"Kiêu nhi, con đến đây, tiến lên đây xem cái này

một

chút." Kiến Nguyên Đế dùng kiếm nhấc thánh chỉ lên, ném đến gần Mộ Kiêu, Mộ Kiêu khom lưng nhặt lên, vừa đọc xong

thì

trên

khuôn mặt

âm

quỷ ấy lập tức tươi cười sung sướиɠ, "Phụ hoàng, cuối cùng người cũng chịu phong ta làm thái tử, hay lắm, ta vốn nên làm thái tử từ lâu rồi."

"Hoàng tổ phụ, người muốn phong y làm thái tử?" Bi thương còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy Mộ Kiêu

nói

lời như vậy, Mộ Khanh Hoàng khó có thể tin nhìn về phía Kiến Nguyên Đế.

"Thánh chỉ này, chữ viết này đúng là trẫm viết, nhưng trẫm lại hoàn toàn

không

nhớ



mình từng viết qua thánh chỉ như vậy, Kiêu nhi, trẫm chưa từng nghĩ đến việc

sẽ

lập ngươi làm thái tử?"

"không

có nghĩ tới cũng

không

cần gấp gáp đâu phụ hoàng, người viết thánh chỉ, đóng ngọc tỷ, đây là

sự

thật, từ nay về sau ta chính là thái tử, ha ha..."

Kiến Nguyên Đế chậm rãi đứng lên từ

trên

long ỷ, giơ kiếm vàng lên hướng về phía Mộ Kiêu, "Có phải ngươi

đã

làm gì với trẫm hay

không?"

"Làm, ta có làm." Mộ Kiêu thản nhiên thừa nhận, "Trà hiếu kính cho ngài đều trộn máu nhi thần mà, phụ hoàng, trà pha máu nhi thần dễ uống

không?"

Khuôn mặt tuy già nua nhưng đôi mắt ưng vẫn sắc bén như cũ, Kiến Nguyên Đế nghe vậy liền đâm kiếm tới, cùng lúc đó Mộ Kiêu lui về khoảng

không

phía sau, hét lớn

một

tiếng, "Lục Cửu, gϊếŧ

hắn."

Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng nhìn về phía Mộ Kiêu, "Ngươi

nói

cái gì?"

Nhưng mà Lục Cửu lại

thật

sự

nghe theo mệnh lệnh của Mộ Kiêu, bước nhanh đến phía trước cướp kiếm vàng trong tay Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế khϊếp sợ

không

thôi, gầm lên, "Lục Cửu, ngươi muốn làm cái gì?"

Mộ Khanh Hoàng sững sờ trong chớp mắt rồi cuống quít chạy lên trước cản trước người Kiến Nguyên Đế, "Lục Cửu, chàng điên rồi sao? Hành thích vua là tội lớn tru di cửu tộc!"

Bóng đen trong hai mắt Lục Cửu nôn nóng dao động, ánh sáng đỏ hừng hực, cứng người lặp

đi

lặp lại

một

câu, "Gϊếŧ lão, gϊếŧ lão."

Mộ Kiêu đứng ở

một

bên cười ha ha.

"Là ngươi, nhất định là ngươi giở trò quỷ."

Mộ Khanh Hoàng bị kiếm vàng quét ngã xuống đất, Lục Cửu giơ kiếm đuổi theo chém Kiến Nguyên Đế, thấy tình trạng như vậy Kiến Nguyên Đế mở miệng muốn gọi người cứu giá, Mộ Khanh Hoàng lập tức đứng lên vừa kêu vừa từ phía sau ôm lấy eo Lục Cửu, ánh mắt cầu khẩn nhìn Kiến Nguyên Đế, "Hoàng tổ phụ, cầu xin người đừng làm như vậy."

Kiến Nguyên Đế đỡ lấy lư hương đồng, hồng hộc thở gấp, cắn răng nhẫn nại, quát lớn: "Lục Cửu, lập tức dừng tay, nếu

không

trẫm

thật

sự

sẽ

tru di cửu tộc nhà ngươi."

Lục Cửu dường như

không

nghe lọt bất cứ gì, đập mạnh vào sống lưng Mộ Khanh Hoàng, kịch liệt giãy giụa. Mộ Khanh Hoàng bị đánh đến phun ra

một

búng máu, máu tươi bắn lên

trên

vạt áo

hắn, ánh vào trong mắt

hắn, hàng lông mày dài cau lại, bóng đen trong mắt càng dao động dữ dội. Lục Cửu vẫn giữ tư thế đứng thẳng giơ kiếm bất động, ngũ quan vặn vẹo, thoáng chốc tươi sống thoáng chốc chết lặng.

"Tiểu, Phượng, Hoàng." Lục Cửu gian nan phun ra ba chữ, tay trái giữ chặt tay phải cầm kiếm, "Mau tránh ra."

Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, thấy thế đoạt

đi

kiếm trong tay

hắn, "Lục Cửu, đưa thanh kiếm cho ta, ta cầu xin chàng đưa kiếm cho ta."

Mộ Kiêu ở

một

bên dương dương đắc ý, lần nữa hạ lệnh, "Gϊếŧ nàng, phật cản gϊếŧ phật."

Lục Cửu bỗng dưng đẩy Mộ Khanh Hoàng ra, giơ kiếm bổ xuống.

"Cửu ca ca, ta là Tiểu Phượng Hoàng của chàng." Thấy bộ dạng Lục Cửu thần chí mơ hồ, Mộ Khanh Hoàng đau buồn khóc lớn.

Khi nhìn thấy Lục Cửu giơ kiếm lên hướng về phía nàng, kiếm rơi

trên

đầu nàng, khi thấy Lục Cửu

không

nhận biết nàng, trong con mắt cũng

không

phản chiếu ra bóng dáng nàng, trong tích tắc kia, nàng đau lòng

không

thở nổi.

Lục Cửu ngũ quan vặn vẹo, tay trái lần nữa ngăn chặn tay phải giơ kiếm, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

"Chàng

đã

quên sao, chúng ta

đã

nói,

sẽ

cùng nhau

đi

du sơn ngoạn thủy."

Lục Cửu nức nở nghẹn ngào,

một

tay ôm lấy đầu mình, Mộ Khanh Hoàng thấy lóe lên hy vọng liền tiến lên muốn đoạt lại kiếm lần nữa.

"Lục Cửu, gϊếŧ nàng."

"Ngươi câm miệng, súc sinh." Kiến Nguyên Đế gầm lên.

Lục Cửu đột nhiên thống khổ kêu ra tiếng, lại

một

lần nữa mất

đi

lý trí, xoay tay đâm kiếm vào ngực mình.

"không

- - "

Mộ Khanh Hoàng nhào tới ôm lấy Lục Cửu, "Cửu ca ca,

không

được bỏ ta, ta cầu xin chàng

không

được bỏ ta."

Đau đớn kịch liệt làm Lục Cửu thoáng thanh tỉnh, nhưng bóng đen trong mắt

hắn

vẫn liên tục dao động

không

ngừng. Lục Cửu sờ mặt Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng có

yêu

ta

không?"

Mộ Khanh Hoàng đau đến

không

muốn sống, nước mắt rơi như mưa, "yêu

chàng, ta

yêu

chàng, chẳng biết từ lúc nào

đã

yêu

sâu đậm, chỉ là ta còn chưa kịp đối tốt với chàng, ta còn chưa kịp đối tốt với chàng, ta van cầu chàng đừng chết."

"Tiểu Phượng Hoàng, nghe thấy những lời này của nàng, ta

đã

mãn nguyện."

nói

xong, mắt phượng khép lại liền hôn mê bất tỉnh.

Mộ Khanh Hoàng thấy thế, tưởng Lục Cửu

đã

chết, lập tức đau đến mức tận cùng, nỗi đau cực hạn đến mức

không

rơi lệ được nữa, thanh tỉnh đến đáng sợ. Đôi mắt ngập lửa, nàng đặt Lục Cửu xuống, rút kiếm vàng

trên

ngực Lục Cửu ra, vọt tới trước mặt Mộ Kiêu, giơ kiếm muốn gϊếŧ, Mộ Kiêu lại

không

hề sợ hãi, "Ngươi gϊếŧ ta, tổ phụ thương ngươi sủng ngươi

sẽ

phải chết, những tướng quân ngoài biên cảnh từng uống máu ta cũng

sẽ

chết, trong cơ thể ta nuôi cổ độc mẫu vương, ta chết, cổ độc mẫu chết, cổ độc mẫu chết cổ độc con cũng chết, cổ độc con chết, tất cả ai từng uống máu ta cũng

sẽ

chết. Triều Dương, ngươi gϊếŧ ta

đi, ha ha..."

Mộ Khanh Hoàng hận đến mức tận cùng lại

không

thể gϊếŧ, giãy giụa rất lâu, chợt kêu to

một

tiếng, bổ về phía cánh tay Mộ Kiêu, Mộ Kiêu

không

trốn

không

né tiếp nhận, lập tức cánh tay bay xuống, tràn ra ngoài

không

phải là máu, lại là thứ chất lỏng màu đen, mà khi chất lỏng rơi xuống đất, từng đàn sâu đen bò đầy

trên

mặt đất.

Kiến Nguyên Đế hoảng hốt, mạnh mẽ kéo Mộ Khanh Hoàng ra, cách xa Mộ Kiêu.

Mộ Kiêu lại cười to

một

trận, miệng vết thương

trên

cánh tay nhanh chóng khép lại,

hắn

đi

đến long ỷ ngồi lên, bễ nghễ nhìn Kiến Nguyên Đế, "Phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể là của ta, ngươi muốn tự mình hạ chiếu hay là chờ ‘ngươi’ tự mình hủy diệt

đi

anh

danh cả

một

đời rồi mới hạ chiếu?"

"Súc sinh, ngươi là tên súc sinh!" Kiến Nguyên Đế tức đến toàn thân phát run.

"Hoặc là, để Lục Cửu gánh tội danh hành thích vua này

đi." Mộ Kiêu cười nhìn ra sau lưng Kiến Nguyên Đế và Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng bỗng nhiên xoay người, liền thấy Lục Cửu đứng lên, hai mắt vô thần, nhưng miệng vết thương trước ngực lại ngừng chảy máu, Mộ Khanh Hoàng ngay lập tức mừng rỡ nhào tới ôm lấy Lục Cửu, hai tay gắt gao ôm lấy eo

hắn,

không

để cho

hắn

đi

gϊếŧ Kiến Nguyên Đế, lập tức

nói: "Hoàng tổ phụ, mau truyền Kim Ngô lên điện."

"Người đâu."

một

lát sau, Tần Bất Hư dẫn Kim Ngô tiến vào, thấy Mộ Kiêu ngồi

trên

long ỷ

thì

sợ hết hồn.

Mộ Khanh Hoàng sai Kim Ngô tướng quân khống chế Lục Cửu, dùng khăn bịt miệng

hắn

lại, sợ

hắn

lại

nói

chuyện hành thích vua trước mặt người ngoài, sau đó Mộ Khanh Hoàng ép hỏi Mộ Kiêu, "Giải dược đâu, giao giải dược ra đây."

Kiến Nguyên Đế cũng nhìn về phía Mộ Kiêu

trên

ghế rồng, "Ngươi lăn xuống cho trẫm, giao giải dược ra."

"không

có giải dược, ta cũng muốn có giải dược, nhưng năm đó lúc ta

đang

cận kề cái chết, Đạo Khư cho ta uống viên thuốc cổ độc được lấy ra từ trong địa cung, sau đó ta liền biến thành bộ dáng như bây giờ. Ta cũng muốn giải dược, nhưng

không

có giải dược,

nói

không

chừng sau cửa Thanh Đồng có giải dược, các ngươi

đi

tìm

đi." Bộ dáng Mộ Kiêu

không

chút sợ hãi, "Phụ hoàng, mạng của người, mạng của Lục Cửu, mạng của các tướng quân ngoài biên cảnh đều ở

trên

người ta, phụ hoàng, người cần phải ngoan ngoãn nghe lời nha. Lục Cửu à, ta chỉ muốn cho các ngươi xem

một

chút lợi hại của cổ độc này thôi, Triều Dương à, vừa rồi thấy ngươi khóc đau lòng biết mấy, hoàng thúc cũng thấy đau lòng đây, ha ha..."

Mộ Khanh Hoàng hận nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi chờ xem, ngươi

sẽ

gặp báo ứng.

không, ta

nói

sai, ngươi

đã

gặp báo ứng, ngươi là con quái vật!"

Đôi mắt Mộ Kiêu sắc bén

âm

lãnh, "Ta là quái vật, phu quân ngươi cũng vậy, cổ độc này thích nhất là ăn thịt người sống, ngươi

không

để cho nó ăn, nó

sẽ

ăn Lục Cửu, bắt đầu gặm nhấm từ ngũ tạng lục phủ, từ từ, từng chút từng chút..."

"Ngươi câm miệng!" Mộ Khanh Hoàng hét lớn.

"Sao, sợ à?" Mộ Kiêu

âm

hiểm cười rộ lên.

Kiến Nguyên Đế nhìn về phía Mộ Kiêu, "Súc sinh, lời ngươi

nói

đều là

thật?"

"Mộ Cao Tố

không

phải

đã

cáo trạng với người rồi sao, phụ hoàng của ta."

"Ngươi tên súc sinh này!"

"Đừng vội mắng, sau này người cũng

sẽ

là súc sinh."

"Súc sinh, súc sinh!" Kiến Nguyên Đế giận dữ.

"Nhất định có giải dược, cổ độc này chính là thứ chứa trong chiếc hộp bị mất trong miêu xá đúng

không?”

"Triều Dương

thật

thông minh." Mộ Kiêu hài lòng tán thưởng, đáng tiếc Mộ Khanh Hoàng tuyệt nhiên

không

muốn y tán thưởng, chỉ muốn gϊếŧ y.

"Giải dược kia nhất định còn ở trong miêu xá."

Mộ Kiêu cầm lấy ngọc tỷ vuốt ve, lơ đãng

nói: "Ta đều xem hết rồi,

không

có, chỉ còn cửa Thanh Đồng chưa mở mà thôi. Mà cánh cửa ấy, ta

đã

hao tốn nhiều năm như vậy, dùng hết biện pháp cũng chưa mở được, Triều Dương à, vô dụng,

không

có giải dược, Lục Cửu, phụ hoàng, đều ngoan ngoãn làm con rối của ta

đi, a ha ha."

"Ta

không

tin, ta

sẽ

đi

tìm, ngươi

không

mở được cửa Thanh Đồng, chẳng lẽ Cửu Ngự cũng

không

mở được sao?"

"Ngươi

thật

sự

xem con súc sinh đó là người đấy à?"

"Chúng ta cứ chờ xem." Mộ Khanh Hoàng

không

để ý tới Mộ Kiêu nữa,

nói

với Kiến Nguyên Đế: "Tổ phụ, con muốn mang theo Lục Cửu

đi

Bắc Bình, người ở trong kinh..."

Kiến Nguyên Đế gật đầu, "Trẫm biết phải làm sao, con yên tâm

đi."

"Dạ."