Edit: Diệp Nhược Giaitrên
bầu trời, mây chen lấn nhau, hoàng hôn trĩu nặng,
một
chiếc xe ngựa mộc mạc chạy chậm đến trước cửa Trấn phủ ty chiếu ngục. Sau khi xe ngựa dừng hẳn lại, phu xe bỏ ghế đỡ xuống,
một
người mặc áo choàng màu đen bước ra từ trong xe ngựa, nhìn thân hình
nhỏ
nhắn xinh xắn kia liền biết đó là
một
nữ nhân. Nàng xoay người lại, đỡ
một
người khác mặc áo choàng màu đỏ bước xuống xe ngựa, nhìn thân hình ấy, đại khái cũng là nữ.
Đây hẳn là
một
chủ
một
hầu.
Sau đó, từ bên trong xe lại có
một
nữ nhân khác bước ra. Sắc mặt nữ nhân này tái nhợt, xuống xe cũng gian nan.
“đi
giúp nàng
đi.”
“Vâng.” Nữ nhân mặc áo khoác đen lên tiếng, giọng
nói
tỏ ra
không
quá tình nguyện.
"Cám ơn."
"Hừ."
Đợi nữ nhân kia đứng ổn, nữ nhân mặc áo khoác đen lập tức bỏ tay ra, xoay người đưa lệnh bài cho Cẩm y vệ giữ cửa xem, chỉ
một
lát sau, Cẩm y vệ liền chắp tay cho
đi.
Sau khi ba người
đi
vào, Lục Cửu mang theo sắc mặt trầm trầm
hiện
thân.
"Thiên hộ đại nhân tới đây có chuyện gì thế ạ?” Cẩm y vệ giữ cửa vội vã tiến lên hỏi thăm.
Lục Cửu khoát tay, “không
có gì, chờ người thôi,
không
cần để ý đến ta.”
“Dạ.”
Chiếu ngục mà người đời đồn đãi giống như Tu La địa ngục cũng
không
có gì đặc biệt khủng bố, nhà giam cũng được xây bằng gỗ bình thường, chỉ là dụng cụ tra tấn nhiều hơn
một
chút,
trên
đó đều mang theo vệt máu tươi. Mộ Khanh Hoàng vừa
đi
vào liền ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi, nhíu mày. Đến khi nghe được tiếng thét thê lương, Ninh Tú Ngọc
đi
sau lưng Mộ Khanh Hoàng lại lung lay sắp đổ.
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có mà xỉu ở đây. Xỉu rồi
thì
sẽ
không
gặp được biểu ca tốt của ngươi nữa đâu.” Ngọc Loan
đang
dìu Ninh Tú Ngọc uy hϊếp.
Quan giám ngục vốn
đang
nhổ đầu lưỡi phạm nhân nghe thấy tiếng, vội vàng đặt kìm xuống, tiến lên chắp tay cúi chào. Mộ Khanh Hoàng đưa ngọc bài đại biểu cho thân phận của mình cho
hắn
xem
một
chút rồi lại thu hồi về,
nói, "Lục Mạo bị nhốt ở đâu?”
“Hóa ra là Triều Dương quận chúa, hạ quan xin khấu đầu với ngài.”
Quan giám ngục trưng khuôn mặt tươi cười ra, nhanh nhẹn dập đầu bái Mộ Khanh Hoàng, khi đứng lên mới
nói: “Quận chúa, xin mời ngài
đi
theo hạ quan, tiểu tử kia bị nhốt trong phòng giam chữ Địa, ở ngay phía trước
không
xa.”
đi
theo quan giám ngục vòng qua
một
chỗ rẽ, phòng giam
trên
con đường này được đóng kín, giống như là
một
gian phòng độc lập. Quan giám ngục móc chìa khóa mở cửa ra, cung kính mời Mộ Khanh Hoàng
đi
vào, "Quận chúa, mời ngài. Có chuyện gì ngài cứ việc gọi
một
tiếng là được.”
"đi
xuống
đi."
Trong phòng giam, Lục Mạo ngồi
trên
giường gỗ, dựa vào tường, cái ót đập vào vách tường, chầm chậm từng cái từng cái
một, đôi mắt ngây dại, dáng vẻ như thể cuộc đời này
đã
không
còn gì để luyến tiếc nữa.
Ninh Tú Ngọc vừa nhìn thấy bộ dáng này của
hắn, lập tức rơi lệ, khóc hô
một
tiếng, "Biểu ca."
Lục Mạo chợt ngừng lại, nâng mí mắt lên. Khi nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng,
hắn
theo bản năng dùng tay chải chải mớ tóc rối bời của mình, nhưng mới vừa chải được
một
cái,
hắn
liền chán nản buông tay, tự giễu
nói: “Ngươi đến để chế nhạo ta à?”
"Biểu ca." Ninh Tú Ngọc ôm bụng, từng bước từng bước lung lay
đi
qua, "Biểu ca, muội tới thăm huynh."
Lục Mạo nắm tay thành quyền, đứng dậy đỡ Ninh Tú Ngọc đến
trên
giường gỗ ngồi, “Muội
không
nên tới đây.”
"Quận chúa đến đón muội.” Ninh Tú Ngọc liếc trộm sang Mộ Khanh Hoàng
một
cái, sợ hãi
nhỏ
giọng
nói.
“Ừ, là ta sai người
đi
đón nàng ta, đón nàng đến đây để đoàn tụ với ngươi
một
lát, ngươi
không
vui à?” Mộ Khanh Hoàng khẽ cười
nói.
Nhìn thái độ điềm nhiên như
không
của Mộ Khanh Hoàng, trong lòng Lục Mạo lại sầu lo, "Quả nhiên là ngươi đến đây để bỏ đá xuống giếng."
Lục Mạo châm chọc cười
một
cái, “Trước khi tổ mẫu hôn mê có
nói, là ngươi dẫn dụ bà ấy. Tất cả mọi chuyện chắc đều nằm trong vòng khống chế của ngươi phải
không. Chỉ vì muốn khiến ta thân bại danh liệt, Mộ Khanh Hoàng, ngươi
thật
là nhẫn tâm. Nhưng mà, Mộ Khanh Hoàng, ngươi
yêu
ta, ta
sẽ
phải
yêu
ngươi sao? Ta
không
yêu
ngươi, ngươi
sẽ
phải phá hủy ta sao?"
Nhìn Lục Mạo cả người tràn đầy dáng vẻ thất bại, Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, “Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn quy mọi lỗi lầm về phía ta, có thể thấy được ngươi vẫn chưa nghĩ thông suốt. Tổ mẫu ngươi có tật xấu là hay tự kỷ rằng mình là người bị hại, ta thấy ngươi cũng bị mắc bệnh này
không
nhẹ. Chẳng qua, qua việc này, ta coi như
đã
rõ
cái gì gọi là có tật giật mình, ác nhân cáo trạng trước."
Mộ Khanh Hoàng nhìn lướt qua Ninh Tú Ngọc
đang
tựa người trong lòng Lục Mạo, "Nếu
không
phải chính các ngươi tự vạch trần ra, ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng
sẽ
không
biết, cái thai mà Ninh Tú Ngọc mang lại là của ngươi."
Khó trách đời trước sau khi đứa bé này chết
đi, Lục Mạo cùng Ninh Tú Ngọc cho rằng nàng hạ độc thủ, hận nàng đến thế.
"Ngươi rất giận rất hận ta phải
không, hận bọn ta lừa ngươi gạt ngươi?" Lục Mạo cố ý chọc giận Mộ Khanh Hoàng,
nói.
"Hận sao, cảm xúc này quá mãnh liệt,
thật
sự
chưa đến mức đó. Nhưng tức giận
thì
đúng là có
một
chút." Mộ Khanh Hoàng thản nhiên, "Cho nên bây giờ ta đưa Ninh Tú Ngọc đến với ngươi, thuận tiện cũng đến ngắm ngắm bộ dáng phải làm tù nhân của ngươi
một
chút.”
“Ngắm cũng ngắm rồi, quận chúa có hài lòng
không?” Lục Mạo lạnh mặt
nói.
“không
xấu.” Mộ Khanh Hoàng cười
nhẹ.
Lục Mạo nắm chặt nắm tay rồi chợt buông ra, ôm Ninh Tú Ngọc vào trong lòng, lại hôn lêи đỉиɦ đầu nàng
một
cái, "Như vậy, quận chúa còn cười được chăng?"
"không
tệ." Mộ Khanh Hoàng cười
một
tiếng.
Sắc mặt Lục Mạo thoáng chốc xám như tro tàn, buông Ninh Tú Ngọc ra, lạnh lùng nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Ta mà chết rồi ngươi
sẽ
vui lắm phải
không.”
"không, ngươi
sẽ
không
chết."
Lục Mạo giễu cợt nhìn Mộ Khanh Hoàng, “Chỉ vì
một
chữ viết sai
trên
tấu chương mà lập tức bị hoàng đế lão nhân chém đầu, ta làm những thứ thơ từ kia, lão bỏ qua cho ta được à?”
“Biện pháp đó chỉ dùng khi mới lập quốc, vừa thoát khỏi loạn thế, chẳng qua chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, mau chóng để cho dân chúng cùng quan lại phục tùng hoàng đế mới mà thôi.
hiện
thời đế quốc ổn định, những năm gần đây ngươi có còn thấy hoàng tổ phụ ta chém người vì lý do này nữa
không? Sống chết của ngươi chỉ phụ thuộc vào
một
ý nghĩ của hoàng tổ phụ ta thôi.”
"Hoàng đế là tổ phụ của ngươi, đương nhiên ngươi
sẽ
nói
đỡ cho ông ta.”
"Ta vẫn muốn
nói
với ngươi
một
vài lời, hôm nay là
một
thời cơ tốt. Người ở vị trí nào
thì
làm công việc đó, hoàng tổ phụ của ta là hoàng đế, ông ấy ngồi nơi cao nhất, những gì trong mắt ông nhìn thấy là cả đế quốc, những suy tính trong lòng cũng là lợi ích được mất của đế quốc. Mà ngươi, ngươi chỉ là
một
quan lại nho
nhỏ
trong đế quốc.
không, ngươi
không
được tính là quan lại chân chính, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là
một
tên thư sinh hành động theo cảm tính, cho rằng đọc nửa bộ luận ngữ liền có thể
thật
sự
quản lý cả thiên hạ, cái này nhìn
không
vừa mắt, cái kia nhìn cũng
không
vừa mắt mà thôi. Sở dĩ ta
nói
như thế, là vì tầm mắt của ngươi hạn hẹp, ngươi chỉ thấy được lợi hại trước mắt, chứ
không
thấy nổi những thứ ở xa hơn, bởi vì ngươi chỉ là thư sinh tầm thường, mà hoàng tổ phụ ta là hoàng đế, ông ngồi nơi cao nhất, nhìn xa nhất rộng nhất. Vì vậy, đừng dùng tầm mắt của ngươi để so đo với người đứng cao hơn ngươi, nhìn rộng hơn ngươi.”
"Ngươi
đang
chửi ta là người có tầm mắt hạn hẹp?" Khuôn mặt Lục Mạo mắc cỡ đỏ bừng.
Mộ Khanh Hoàng cười mà
không
nói.
"Lão là hoàng tổ phụ của ngươi, là người cho ngươi vinh hoa tôn quý, đương nhiên ngươi phải đề cao lão, hạ thấp ta. Nhưng cho dù ngươi có che đậy khuyết điểm đến thế nào
đi
nữa
thì
cũng
không
che giấu được
sự
thật
là vào năm Kiến Nguyên thứ mười, vì án mưu nghịch của Hồ Dung mà lão
đã
một
hơi chém hết hơn ba vạn người. Hồ Dung mưu nghịch quả
thật
là đáng chết, nhưng chẳng lẽ ba vạn người này đều đáng chết? Lão chính là
một
kẻ thích gϊếŧ chóc thành tính." Lục Mạo sang sảng cãi lại.
Ninh Tú Ngọc nhìn Lục Mạo
một
chút, lại nhìn Mộ Khanh Hoàng
một
chút, đôi mắt đầy vẻ mờ mịt
không
hiểu, nhưng nàng lại nghe hiểu những lời bất kính mà Lục Mạo
nói
về hoàng đế, sợ hãi kéo tay áo Lục Mạo, "Biểu ca, huynh đừng
nói
nữa, tai vách mạch rừng."
“Huynh sắp chết rồi, còn phải sợ gì nữa, chẳng lẽ trước khi chết cũng
không
cho huynh
nói
cho thống khoái sao?!" Lục Mạo tức giận
nói.
"Ngươi
không
chết được, bởi vì ta
không
để cho ngươi chết. Ta
không
những
không
để cho ngươi chết, ta còn muốn thành toàn cho đôi uyên ương số khổ các ngươi nữa.” Mộ Khanh Hoàng xoay người, dùng khóe mắt liếc Lục Mạo, "Lục Mạo, ta muốn nhìn xem, ngươi
không
có Triều Dương quận chúa ta, cưới tình cảm chân thành của ngươi làm vợ, rốt cuộc có thể sống được thế nào! Tốt nhất là đừng để cho ta phải thất vọng."
Mộ Khanh Hoàng rời
đi, Lục Mạo ngây người, Ninh Tú Ngọc ôm Lục Mạo vui mừng đến phát khóc.