Chương 3: Lục Cửu tấn công (một)

Edit: Diệp Nhược Giai

"Gâu - - gâu gâu - - "

Chợt nghe tiếng chó sủa, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu lên nhìn, mọi vẻ

không

vui

trên

mặt đều tan

đi, chậm rãi cong môi cười, vỗ

nhẹ

hai tay rồi giang tay ôm, "Tây Thi lại đây."

Hóa ra đây chính là chó sư tử do Mộ Khanh Hoàng nuôi, toàn thân màu vàng, bộ lông dài mềm mại,

trên

đầu còn tết

một

bím tóc, cột lại bằng dải tơ lụa thêu bướm hoa, lúc la lúc lắc giống như quả cầu bằng lông gà bay bay, hai con mắt trong veo đen láy như trân châu, sủa gâu gâu chạy đến chỗ Mộ Khanh Hoàng, thè ra đầu lưỡi trắng mịn, vừa đáng

yêu

lại vừa xinh đẹp.

Ngọc Châu đuổi theo phía sau, thở hồng hộc chạy vào, thoáng nhìn thấy đống bừa bộn

trên

đất, lại thấy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều

đang

đưa mắt ra hiệu cho mình, liền gấp rút hành lễ với Mộ Khanh Hoàng.

"Đứng lên

đi. Dọn dẹp

một

chút."

một

câu mệnh lệnh này khiến cho Ngọc Khê Ngọc Loan Ngọc Châu biết được, tâm tình của quận chúa

đã

ngầm tốt lên, tim các nàng cũng theo đó trở về chỗ cũ.

Ngọc Châu thử thăm dò, cười

nói: "Giờ ngọ nô tỳ

đang

đút nó ăn canh thịt,

không

biết tại sao nó lại sống chết

không

chịu ăn, sủa gâu gâu ầm ĩ. Nô tỳ sợ làm ồn đến quận chúa, làm quận chúa

không

nghỉ trưa được nên mới ôm nó đến vườn hoa, vậy mà vừa thả ra

thì

lại lập tức chạy về. Nô tỳ

không

dám quấy rầy quận chúa nên cứ ôm mãi, bây giờ nghe quận chúa

đã

tỉnh mới dám ôm về đây. Đến sân của chúng ta, nô tỳ vừa thả Tây Thi xuống đất

thì



đã

tung tăng vui vẻ phóng đến nơi này,

thật

là hành hạ nô tỳ muốn chết. Ngài nhìn

một

chút này, nó cào nô tỳ đấy!”

nói

xong liền chìa mu bàn tay bị cào xước của mình ra cho Mộ Khanh Hoàng xem.

Gặp Ngọc Châu, thấy nàng hoạt bát hăng hái,

trên

mặt cũng

không

có dấu vết bị thiêu cháy, Mộ Khanh Hoàng liền dung túng cười

nói: "Em cũng là

một

người trung thành, thưởng. Ngọc Khê, ta nhớ ta có

một

đấu châu ngọc màu hồng phấn loại hảo hạng, em

đi

khố phòng tìm xem, ta cho bốn người các em cầm

đi

bện hoa may túi chơi đấy.”

Ngọc Châu với Ngọc Loan đều có tính hoạt bát, nhưng miệng lưỡi Ngọc Loan lanh lợi hơn, lại ỷ là nha đầu

nhỏ

tuổi nhất trong bốn người, cũng được Mộ Khanh Hoàng

yêu

thích, liền ghé vào chân Mộ Khanh Hoàng, ngồi xổm xuống, vừa thu dọn mảnh sứ vỡ vừa ngửa đầu cười

nói: “Nô tỳ nhớ rất



đấu châu ngọc ấy, độ lớn như nhau, màu hồng phấn, sáng ngời trong suốt,

thật

sự

là vô giá. Sao quận chúa

không

giữ lại làm đồ trang sức để dùng, ngài đưa cho bọn nô tỳ

thì

lãng phí lắm.”

"nói

bậy, lãng phí gì chứ. Các em hầu hạ ta bao nhiêu năm qua, đối xử với ta luôn trung thành, tỉ mỉ, tri kỷ, trong lòng ta đều biết

rõ, chỉ là ngoài miệng

không

nói

ra thôi, sợ các em lên mặt."

Lúc đó Tây Thi nhảy lên nhảy xuống,

không

ngừng vươn đầu lưỡi muốn liếʍ Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng cười

nói: “Hôm nay Tây Thi của chúng ta làm sao vậy, muốn hôn ta đến thế.”

Ngọc Khê cùng Ngọc Châu cũng đều quỳ xuống đất

đi

thu dọn đống bừa bộn, Ngọc Châu liền giả bộ ghen tị,

nói: "Nô tỳ cùng ăn cùng ngủ với nó, hầu hạ nó như hầu hạ tổ tông, vậy mà nó chỉ nhận quận chúa, vừa gặp quận chúa

thì

liền quẳng nô tỳ ra đằng sau ót.

thật

đúng là đáng giận mà.”

Ngọc Loan liền

nói: “Tây Thi của chúng ta rất có linh tính, biết



ai mới là chủ nhân của nó.”

Nghe lời này, tâm niệm Mộ Khanh Hoàng chợt động, ôm lấy Tây Thi, mặt đối mặt với nó, cười trêu chọc, “Cún

nhỏ, chắc ngươi

đã

biết, Mộ Khanh Hoàng hôm nay

không

phải là Mộ Khanh Hoàng trước kia."

Mấy nha đầu

không

biết thâm ý của Mộ Khanh Hoàng, chỉ cho rằng Mộ Khanh Hoàng muốn

nói

về chuyện hôm nay Mộ Khanh Hoàng

đã

đập quận mã.

Thấy tâm trạng Mộ Khanh Hoàng khá tốt, Ngọc Khê lúc này mới lo lắng

nói: "Quận chúa, nô tỳ thấy lúc quận mã rời

đi

sắc mặt xanh mét. Ngài ra lệnh cho Ngọc Loan đập

hắn, xem như

đã

giẫm đạp lên thể diện của

hắn, sau này phải làm sao đây. Quận mã vốn

đã... Qua chuyện này lại càng

không

muốn cùng ngài... Sau này ngài biết làm sao đây.”

Vuốt bộ lông vàng của Tây Thi, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh,

nói: "Nếu

nói

đời này kiếp này ta có thể cảm ơn Lục Mạo cái gì, vậy cũng chỉ có

một

điều, ta cảm ơn

hắn

đã

không

chạm vào ta.”

Vốn còn có chút ít suy nghĩ tham lam, vì sao

không

trọng sinh vào thời điểm trước khi nàng gả cho Lục Mạo, nhưng

hiện

tại nàng lại thấy may mắn, may mà trọng sinh vào lúc Lục Mạo còn chưa chạm vào nàng. Nếu như rơi vào những ngày tháng sau khi nàng

đã

viên phòng cùng với Lục Mạo, nàng nhất định

sẽ

cảm thấy chán ghét.

thật

may,

thật

may là bắt đầu lại từ lúc này cũng chưa tính là quá muộn.

Đời trước cũng là như thế, thành thân nửa năm,

hắn

cũng chưa từng chạm vào nàng. Đêm động phòng hoa chúc ấy,

hắn

tự cắt ngón tay mình, bôi lên tấm khăn trắng, làm cho nàng còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác thẹn thùng của tân nương

thì

đã

đỏ tròng mắt, nỗi nhục nhã khắc sâu. Nàng nghiêm nghị chất vấn

hắn,

hắn

lại

nhẹ

nhàng như

không



nói, vì du͙© vọиɠ mà ham muốn, đó là súc sinh, ta làm

không

được. Giữa vợ chồng với nhau,

không

phải là những lễ nghĩa cứng nhắc, mà là tình. Tình có nồng

thì

mới có thể lưu luyến triền miên.

nói

xong,

hắn

mặc nguyên quần áo mà ngủ, làm nàng chán nản

không

thôi, nhưng trong lòng lại đề cao

hắn

thêm vài phần, cảm thấy

hắn

chí tình chí nghĩa.

Nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của

hắn, nàng ngây ngốc chui vào trong chăn của

hắn, vừa cao ngạo vừa mạnh miệng

nói

với Lục Mạo, suy nghĩ của ngươi cũng chính là suy nghĩ của ta, chúng ta còn nhiều thời gian.

một

tân nương như nàng có thể

nói

được đến mức này, là do ỷ vào địa vị quận chúa cao quý của mình. Nếu đổi lại là tân nương khác, e là ngay cả miệng cũng mở

không

ra.

Mãi sau này nàng mới biết được, tình nồng lưu luyến gì đó của

hắn, đều

đã

trao cho biểu muội thanh mai Ninh Tú Ngọc của

hắn

từ lâu.

Trải qua hơn nửa năm, bụng nàng

không

hề có chút động tĩnh nào, tổ mẫu của Lục Mạo là Lục Từ Thị mời thái y tới bắt mạch cho nàng, đồng thời mượn cơ hội mỉa mai nàng, lúc ấy nàng chỉ có thể nuốt khổ vào trong bụng. Cho đến khi mẫu thân của Lục Mạo là tiểu Từ thị

nói

cho nàng biết, Lục Mạo

yêu

một

quan kỹ,

thì

nàng hoàn toàn bộc phát, vung tiền ra mua

một

đêm của Phượng Lâu Xuân, sai tên ăn mày đến ngủ với nàng ta.

Nàng nghĩ rất đơn giản,

một

nữ nhân

đã

bị tên ăn mày chạm qua, nàng cũng

không

tin Lục Mạo

không

chê bẩn.

Nhưng mà, rốt cuộc nàng vẫn

không

hiểu Lục Mạo. Ở trong miệng Lục Mạo, Phượng Lâu Xuân chỉ là hồng nhan tri kỷ, quan hệ của bọn họ thuần khiết như nước.

hắn

tán thưởng tài nghệ của Phượng Lâu Xuân, cho dù Phượng Lâu Xuân ngàn người gối vạn người cưỡi

thì

cũng có sao, trong lòng

hắn

Phượng Lâu Xuân vẫn cao quý gấp trăm lần Triều Dương quận chúa nàng.

Nàng thực

sự

giận điên lên.

Khi nàng tra ra Phượng Lâu Xuân là cháu ngoại của nghịch thần Hồ Dung, có ý đồ muốn lấy sắc mê hoặc quan to,những người có quyền cao chức trọng để bọn họ sửa lại án xử sai cho mình, nàng

đã

trực tiếp sai người rót rượu độc cho Phượng Lâu Xuân.

Lục Mạo người này, chỉ cần là người

hắn

tán thưởng, người mà

hắn

thích,

thì

sẽ

không

có cái gì gọi là tôn ti

trên

dưới hay cao quý thấp hèn, tình nghĩa là

trên

hết, còn đầu óc đều quẳng cho chó ăn.

Vài năm sau, trong lúc tranh cãi ầm ĩ, nàng càng thêm hiểu



Lục Mạo, phát

hiện

hắn

có thói hận đời, chỉ uống

một

ít rượu

đã

không

còn biết mình là ai nữa, có khi hết sức khinh cuồng liền múa bút vẩy mực, viết văn làm thơ, thường xuyên có thể tạo ra những tác phẩm để đời. Nhưng những tác phẩm này,

không

một

bài nào có thể truyền ra, bởi vì trong thơ của

hắn

luôn

ẩn

giấu những bất mãn của

hắn

đối với triều chính, luôn mang tư thái kiểu thế nhân say hết mình ta tỉnh.

Hơn nữa

hắn

còn thanh cao quái gở, ở bên ngoài đắc tội

không

ít người, thậm chí còn có người tố cáo

hắn

với hoàng tổ phụ. Nếu

không

phải nhờ nàng đứng che ở phía trước, thường xuyên

nói

tốt về

hắn

trước mặt hoàng tổ phụ,

hắn

cho là

hắn

có thể sống phong lưu ung dung như thế sao?

Vì thế, sau khi sống lại, phát

hiện

mình

đã

gả cho Lục Mạo, nàng cũng tuyệt đối

không

gấp. Nhược điểm của Lục Mạo rất dễ tìm, hòa ly hay bỏ chồng, còn phải tùy vào tâm trạng của nàng.

Chỉ là nàng nghĩ, sống cùng

một

phủ với Lục Cửu, dùng thân phận đường đệ muội để đến gần

hắn, sau đó dẫn dắt

hắn.

Nếu

không

phải phụ thân Lục Bỉnh của Lục Cửu chết trận,

hắn

kế tục quân chức của Lục Bỉnh,

thì

có ai có thể ngờ được rằng,

một

tên hoàn khố chơi bời lêu lổng như

hắn

lại là

một

chủ tướng tài ba chứ.

Hoàng đệ bãi phiên (1), Yến vương lấy danh nghĩa "Thanh quân trắc, tĩnh quốc nạn" (2) để chỉ huy quân đội đánh lên phía Bắc. Đến cuối cùng, quân đội của Yến vương giành thắng lợi liên tiếp, Lục Bỉnh nếm mùi thất bại, bị Lý Cảnh buộc tội thêu thêm hình rồng

trên

trang phục, có lòng muốn phản nghịch, Lục Bỉnh vì minh chứng cho

sự

trong sạch của mình mà tự sát trước quân, dẫn đến quân đội mà ông ấy thống lĩnh đại loạn. Trong thời khắc nguy cấp ấy, Lục Cửu đứng ra. Khi đó ai cũng

không

coi trọng

hắn, chỉ cho rằng

hắn

lấy thân phận con trai của Lục Bỉnh để ổn định quân tâm, lại

không

ngờ rằng, Lục Cửu xứng đáng với câu ‘hổ phụ vô khuyển tử’, thậm chí chỉ có hơn chứ

không

kém. Lục Bỉnh là thiên tướng tài, Lục Cửu lại là chủ tướng tài (3), quả thực là đánh đâu thắng đó.

(1) Bãi phiên: Cắt giảm đất phong cùng quyền lực của chư hầu, vương gia.

(2): ‘Thanh quân trắc’ ý chỉ nịnh thần, hoạn quan, cung phi... ở bên cạnh hoàng đế, người có quan hệ chặt chẽ với hoàng đế có thể gây họa cho đất nước. Còn ‘tĩnh quốc nạn’ chính là bình định quốc nạn. Trong lịch sử, Minh Thành Tổ Chu Đệ

đã

mượn cớ này để lật đổ cháu ruột của mình là Chu Duẫn Văn (Minh Huệ Đế).


(3): Có câu “Năng lĩnh binh giả, vị chi tương dã. Năng tương tương giả, vị chi suất dã”, tức là người có thể lãnh binh chính là tướng tài, người có thể dùng tướng chính là chủ tướng tài, cũng có nghĩa là chủ tướng tài cao hơn

một

bậc so với tướng tài.


Nhưng mà, Lý Cảnh lại bởi vì trước đó nếm mùi thất bại, bị hoàng đệ răn dạy mà ghi hận trong lòng, lần nữa vu oan hãm hại Lục Cửu. Hoàng đệ do dự thiếu quyết đoán, chỉ nghe

một

bên tin

một

bên, nhân

một

lần Lục Cửu đại bại, hạ chỉ triệu hồi Lục Cửu, chiến

sự

nơi tiền tuyến căng thẳng vô cùng. Lục Cửu bỏ quân lệnh ngoài tai,

không

chịu trở về, khiến hoàng đệ hiểu lầm, nhẫn tâm cắt đứt

không

cung cấp lương thảo cho quân đội nữa, kết quả là Lục Cửu bị Yến vương bắn chết, loạn tiễn xuyên tim.

Bỏ Lục Mạo qua

một

bên

không

đề cập tới, còn cha con Lục Cửu, nàng tin chắc rằng bọn họ trung thành với hoàng đệ.

Nếu ông trời

đã

cho nàng cơ hội làm lại, nhà, chẳng đáng cho nàng để ý, nhưng nước

thì

nàng muốn bảo trụ bằng hết sức mình.

Mặc dù hoàng đệ trẻ con

không

cương quyết, nhưng dù sao cũng vẫn là đệ đệ cùng

một

mẹ với nàng, nàng với Mộ Duẫn Hoàng là châu chấu

trên

cùng

một

sợi dây.

Vì vậy, nàng nghĩ, đầu tiên nên hướng Lục Cửu đến việc chính

sự

sớm

một

chút, để

hắn

quen thuộc quân vụ sớm

một

chút, sau đó lại để cho Lục Cửu làm bạn với Duẫn Hoàng. Đều cùng

một

mẹ, nàng hiểu Mộ Duẫn Hoàng. Đệ ấy cũng giống như phụ thân, trời sinh nhân từ thuần khiết lương thiện. Chỉ cần là người mà đệ ấy đặt trong lòng, đệ ấy đều

sẽ

che chở, đều

sẽ

tin tưởng.

Đời này có

một

vị đại tướng như Lục Cửu ở đây, nhất định có thể ngăn chặn được Yến vương.

Nàng đây là phòng ngừa chu đáo.

Nàng cũng nghĩ tới việc

nói

hết mọi chuyện mà mình biết cho hoàng đệ hoặc ngoại tổ phụ, nhưng cuối cùng lại đổi chủ ý.

Lúc này, thái tử phụ thân của nàng còn sống, quan hệ với nhóm thúc phụ rất tốt, nếu nàng đột nhiên nhảy ra

nói

rằng, thúc phụ Yến vương

sẽ

đánh lên phía Bắc, cuối cùng thay thế hoàng đệ... Ha ha, hoàng tổ phụ chưa gọt chết nàng

thì

phụ thân cũng

sẽ

mắng chết nàng.

Lúc Yến vương giơ cao cờ hiệu dẹp loạn yên quốc, nàng

đã

nghĩ, nếu như phụ thân

không

chết, có lẽ

sẽ

không

có bốn năm kiếp nạn kia.

nói

cho cùng, Yến vương chỉ là bắt nạt hoàng đệ tuổi

nhỏ

lòng mềm,

không

áp đảo được quần thần võ tướng, cho nên mới dám sinh lòng xấu xa.

Mặc dù phụ nhân cũng là người nhân từ, nhưng trong nhu lại có cương, thiên về lấy nhu thắng cương. Hoàng đệ lại chỉ học được lòng nhu hòa nhân ái của phụ thân chứ

không

học được thái độ cứng rắn quả quyết của ông.

Vì thế, điều mà nàng băn khoăn lúc này chính là, làm sao để có thể sớm dẫn dắt

một

tên hoàn khố trở thành đại tướng quân.

“Bây giờ Lục Cửu

đang

làm gì?" Mộ Khanh Hoàng đột nhiên hỏi.

Ngọc Khê ngạc nhiên,

không

phải

đang

nói

về chuyện của quận mã sao? Sao tự dưng lại hỏi tới tên hoàn khố kia.

Ngọc Loan liền bĩu môi

nói: "Chơi bời lêu lổng trêu hoa ghẹo liễu thôi."

Ngọc Châu lại

nói: “Ngược lại có

một

lần nô tỳ nghe thấy, hôm kia Vương bà tử gác cửa ở bên Mạc Viên tìm đến Lý bà tử gác cửa bên sân chúng ta để đổ xúc xắc uống rượu, nghe đâu mấy ngày nay thế tử ngoan ngoãn vô cùng, chẳng

đi

ra ngoài lêu lổng gì hết, lại còn bắt đầu đọc binh thư nữa chứ.”

“Ồ?” Mộ Khanh Hoàng bỗng chốc ngồi thẳng người, ánh mắt trong suốt phát sáng