Chương 2: Hủy là được chứ gì

“Tiểu thư của ta, ta vừa tới đã nghe nói viện bị cháy làm cho người sợ hãi, những hạ nhân bỏ bê nhiệm vụ này nên bán hết đi thì hơn.”

“Lúc trước người muốn tới Vân Châu, phu nhân đã không đồng ý, bảo là người còn quá nhỏ, chỉ tại cố phu nhân và Thẩm lão phu nhân kiên quyết nên mới khiến tiểu thư phải xa cách người thân từ khi còn nhỏ, phải chịu nhiều ấm ức. Những năm này, phu nhân vẫn luôn nhắc tới người, lần này cũng là bà ấy xin lão phu nhân và lão gia mấy lần thì bọn họ mới đồng ý cho người về.”

Tô Lương Thiển dựa vào đầu giường, cả người đau nhức, đầu óc cũng lơ mơ, nàng nhìn về phía ma ma đàng ồn ào lải nhải trước mặt này, cảm thấy rất quen thuộc nhưng mãi không kịp nhận ra gì cả.

“Trước khi đi lão phu nhân có nói mấy câu bảo lão nô nhất định phải nói với tiểu thư. Trước khi cố phu nhân qua đời đã đặt ra một mối hôn sự cho tiểu thư, nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, lão phu nhân và lão gia đều mong tiểu thư có thể suy nghĩ cho phủ Thị lang.”

“Ngươi có ý gì?” Quế ma ma không nghe được gì cả.

“Hoàng hậu nương nương hết lòng giữ lời hứa, nhưng mà chúng ta không thể không biết điều, thân phận của thái tử tôn quý thì thân phận của thái tử phi cũng phải tôn quý như thế và phải tôn quý có một không hai, đừng nói là lão gia, cho dù là bản thân tiểu thư thì cũng ngại khi gả vào đông cung chứ.”



Kia chẳng phải là Đỗ ma ma bên cạnh Tiêu Yên à, có cả Liên ma ma bên cạnh lão thái thái nữa, sao bọn họ lại ở đây? Mà chẳng phải Đỗ ma ma đã bị Tiêu Yên gắn cho tội danh ăn trộm rồi bị đánh chết từ lâu à? Bọn họ trông trẻ hơn trong hồi ức của nàng rất nhiều.

Nàng đã chết rồi à?

Tô Lương Thiển nhìn khắp căn phong một lượt, màn giường màu tím nhạt, bốn góc màn đều được treo những túi thơm màu sắc tươi sáng…

Không đúng, cách trang trí trong căn phòng này rõ ràng là kiểu khuê phòng của nàng khi còn ở Vân Châu.

Tô Lương Thiển nghe mấy người này tranh luận, nhìn chân tay nguyên vẹn của mình, giơ tay vuốt ve hai gò má lành lặn, chuyện gì vậy?

Mất hơn nửa ngày Tô Lương Thiển mới nhận ra mình chưa chết, mà sống lại tám năm trước.

Kiếp trước, cũng vào lúc này, sân viện của nàng ngập nước, nàng cũng sợ hãi như bây giờ, mà còn bị thương cổ họng nữa, giọng nói trở nên khàn đặc khó nghe, trên đường trở về nàng bị bọn cướp bắt đi, lúc người cứu nàng đuổi tới nơi thì vừa hay tận mắt nhìn thấy nàng đang thành hôn với tên tướng cướp, nàng tự sát thất bại, sau khi về phủ thì lại bị ốm một trận rất nặng, nằm trên giường triền miên.

Chính bởi vì như thế mà những người trong phủ ai ai cũng nói nàng không chỉ bị một tên tướng cướp hủy hoại trong sạch mà cơ thể còn vô cùng yếu ớt không thể sinh con đẻ cái được nữa, cứ thế nàng bị lui hôn.

Nàng đúng là bị mỡ heo lấn não mới đi tin lời nói đâm chọc chia rẽ của Đỗ ma ma rồi cảm thấy nếu lúc đầu không tại ngoại tổ mẫu với mẫu thân kiên quyết thì nàng sẽ không phải tới Vân Châu, cũng sẽ không bị cướp bóc trên đường trở về phủ, rồi phải chịu bao nhiêu chế giễu đau khổ như thế, vì thế mà nàng càng oán hận ngoại tổ mẫu của mình.

Lúc ấy, Tiêu Yên và Tô Khuynh Nhi lại ân cần hỏi han nàng, Tiêu Yên còn thường xuyên nói tốt về nàng trước mặt Tô Khắc Minh, trừng trị nghiêm khắc những hạ nhân bàn luận sau lưng nàng, thế nên nàng lại càng thân thiết với bà ta hơn, nàng thật lòng coi bà ta như mẫu thân ruột thịt, cả Tô Khuynh Mi nữa, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ đề phòng bọn họ, còn bảo Thẩm đại ca dìu dắt nâng đỡ Tiêu gia nhiều hơn chút.

Âm thầm nói xấu sau lưng nàng, khiến nàng chỉ muốn rời khỏi Vương phủ đổi sang một môi trường mới, nhưng bởi vì nàng dính tiếng xấu, cộng thêm hoàng gia lui hôn nên gần như không có người nào dám đoái hoài tới nàng, thế nên nàng đã cảm động rơi nước mắt khi Dạ Phó Minh bằng lòng cưới nàng, thậm chí còn dùng mưu kế để kéo Thẩm đại ca và Kinh Quốc công phủ gia nhập vào cuộc tranh đoạt của hoàng gia.

Người yêu nàng vì nàng mà chết, còn những người lợi dụng và phản bội nàng thì lại an nhàn ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nghĩ tới những chuyện này Tô Lương Thiển hận không thể cho mình mấy cái tát.

Lúc này, nàng vẫn đang ở Vân Châu, cũng chưa bị bắt cóc, Thẩm đại ca và ngoại tổ mẫu vẫn còn sống, nàng cũng chưa gặp Dạ Phó Minh, cũng chưa sinh con cho hắn ta, cũng chưa bị hủy hoại gương mặt.

Tô Lương Thiển nghĩ đến đây thì không khỏi cười khúc khích, mà những người đang tranh luận nghe thấy tiếng nàng cười thì đồng loạt nhìn ánh vào Tô Lương Thiển, khuôn mặt Quế ma ma tràn đầy lo lắng mà Đỗ ma ma với Liên ma ma thì ngạc nhiên, sau đó họ cảm thấy chắc chắc là Tô Lương Thiển bị kí©h thí©ɧ rồi.

Tô Lương Thiển không cười nữa, nàng ngồi dậy, Phục Linh ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng bước lên hầu hạ nàng, làm cho nàng ngồi thoải mái hơn một chút, Tô Lương Thiển hơi cụp mắt xuống rồi nói “Nếu như mối hôn sự này khiến phụ thân và cả phủ Thị lang khó xử thì ta hủy là được.”

Kiếp trước thái tử không những không lên được ngôi vị mà còn chết sớm, mà thái tử phi và cả dòng họ của thái tử phi cũng bị hắn ta làm cho khổ sở, trảm thì trảm, lưu đày thì lưu đày, chẳng có một ai có kết cục tốt cả.

Đương nhiên là những người ở đây đều không biết được những chuyện này, tất cả đều trợn mắt nhìn về phía Tô Lương Thiển với vẻ không thể tin được, Đỗ ma ma lên tiếng hỏi: “Cứ vậy à? Cô có biết thái tử phi là gì không đó? Là hoàng hậu tương lai, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ đó.”

Nếu như Tô Lương Thiển quê mùa không biết ý nghĩa của vị trí thái tử phi thì thôi, nhưng mà trước đó Liên ma ma đã giải thích cặn kẽ một hồi rồi, một hồi rồi, phu nhân với tiểu thư còn hâm mộ và ghen tị chết đi được với Tô Lương Thiển vì mối hôn sự này.

Mấy năm nay phu nhân đã tốn bao nhiêu công sức để đối mối hôn sự này sang cho Tô Khuynh Mi tiểu thư, nhưng dòng dõi Tô giá quá thấp kém nên cuối cùng vẫn không thành công, bà ta chỉ có thể lui lại và tìm cách khiến Tô Lương Thiển cũng không làm được thái tử phi, như vậy Tô Khuynh Mi tiểu thư mới có cơ hội.

Vì sao Liên ma ma phải giải thích nhiều như thế làm gì, đây cũng là ý của phu nhân, để kí©h thí©ɧ sự không hài lòng của Tô Lương Thiên, tốt nhất là làm om sòm hết lên, nếu như lão gia và lão phu nhân biết được thì sẽ cảm thấy nàng không vì lợi ích chung, khiến nàng trở thành đứa con hoàn toàn bị bỏ rơi.

“Hình như ta đồng ý hủy hôn mà ma ma không được vui lắm thì phải.”

Tô Lương Thiển tỏ ra nghi ngờ, Đỗ ma ma ngạc nhiên trước ánh mắt mỉa mai của nàng, chột dạ nói không nên lời, Liên ma ma ở bên cạnh nuốt nước bọt: “Sắp sang năm mới rồi, lão phu nhân và lão gia đang vô cùng mong mỏi tiểu thư trở về, phu nhân nói đi nói lại là phải đón tiểu thư về trước tết năm nay để mọi người ở bên nhau đón năm mới, tiểu thư quay về sớm một chút thì có thể tự mình lựa chọn những món trang sức xinh đẹp, phu nhân còn nói sẽ đo đạc làm y phục mới cho người, đã tìm được người làm rồi, là những tú nương tốt nhất ở Kinh thành.”

“Ta vẫn còn không khỏe…”

Tô Lương Thiển chưa nói xong đã cúi người xuống ho khan, Quế ma ma không vui nhìn sang Liên ma ma với Đỗ ma ma, nghiêm mặt lại và nói: “Đường từ Vân Châu về Kinh thành xa xôi, gập gềnh khó đi, tiểu thư như thế này thì đi thế nào?”

Đỗ ma ma nhớ tới lời dặn dò của Tiêu Yên thì nói với vẻ không vui: “Lẽ nào lại để cho lão gia và lão thái thái đợi à?"

“Nếu như làm theo các ngươi, trên đường về tiểu thư có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Các ngươi có thể chịu được trách nhiệm này không?” Quế ma ma không nhịn được nữa, giọng nói cũng nặng nề hơn, mạnh mẽ hỏi.

Đỗ ma ma bị chặn họng không nói ra lời, Liên ma ma cũng không dám tiếp lời.

Mặc dù bọn họ đều cực kì mong Tô Lương Thiển sẽ gặp chuyện không may, nhưng mà nếu như nàng thật sự có chuyện thì mười cái mạng của bọn họ cũng không đền nổi mà còn liên lụy tới người nhà nữa.

Liên ma ma chần chờ một lúc rồi nói: “Thế thì tiểu thư đưa ra thời gian cụ thể để lão nô cho người gửi thư về cho lão phu nhân.”

Tô Lương Thiển dựa lưng vào cửa sổ, nhắm mắt lại nói: “Mấy ngày nay ta cần phải nghỉ dưỡng cho tốt đã, mấy ngày sau nói lại đi, về phủ Thị lang trước tết là được.”

Từ nay tới tết còn hơn bốn mươi ngày nữa, từ Vân Châu về Kinh thành mà đi xe ngựa thì cần khoảng năm ngày là tới nơi, cùng lắm là bảy ngày thôi, nàng vẫn còn rất nhiều thời gian.

Ông trời có mắt không những cho nàng sống lại một kiếp này mà còn cho nàng trở về trước khi xảy ra tất cả bi kịch cuộc đời, đây là thời điểm tốt nhất, nàng nhất định phải xoay chuyển vận mệnh của mình, bảo vệ những người thân yêu và không để lại hối tiếc nữa.

Còn những sói lang rắn rết kia thì đương nhiên là phải khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu, đưa bọn họ đi gặp Diêm vương rồi!