Chương 4. Người cầm quyền nhà họ Hoắc nổi danh Phàn Thành Hoắc Yến Khuynh

Có thể là vì trong lòng không vui muốn đánh nhau, có thể là vì uống rượu rồi trở nên can đảm, Thư Tâm từ trước đến giờ không thích gây chuyện lại xách chai rượu đi qua, đập lên đầu một người đàn ông trong đó, người đàn ông ngất ra tại chỗ.

Một người đàn ông khác thấy vậy thì nói: "Cô đợi đấy cho tôi, tôi nhất định cho cô đẹp mặt!" Sau đó hình như cũng chạy mất.

Sau đó tên mù trong lời bọn họ nói với cô: "Tôi đưa cô về, có lẽ hắn ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Cô nhớ giọng nói của anh rất hay, trầm thấp vô cùng có từ tính, giống như sức hút của trọng lực, làm cô bất giác muốn lại gần giọng nói của anh.

Đúng vậy, tuy rằng trong lòng Thư Tâm nghĩ anh không nhìn thấy còn đưa cô về thế nào? Nhưng chân lại bất giác bước về phía anh: "Được thôi."

Sau đó... Có hơi rượu trong người, cô mơ hồ chỉ nhớ bản thân mình đi lên một chiếc xe, phía sau thì không nhớ rõ nữa, hôm sau khi tỉnh dậy thì đã nằm trên giường của mình.

Bây giờ nhớ lại, người đàn ông không nhìn thấy đó hình như là người đàn ông bên cạnh này.

Ngũ gia! Người mù!

Người cầm quyền nhà họ Hoắc trong truyền thuyết là một nam thần hệ cấm dục tuấn mỹ không nhiễm khói lửa nhân gian, hơn nữa còn lại một người mù.

Người đàn ông bên cạnh cô chính là người cầm quyền nhà họ Hoắc nổi danh Phàn Thành, Hoắc Yến Khuynh!

Thư Tâm khẽ ấn lên l*иg ngực mình, chậm rãi tiêu hóa tin tức chấn động này.

Sau khi bình tĩnh lại, Thư Tâm nhớ đến công ty của Lan Khang của bố bởi vì gặp phải vấn đề thiếu tiền vốn mà đối mặt với rủi ro đóng cửa, mà đời trước tập đoàn Hoắc Thị đã xây nên một khu vui chơi giải trí đẳng cấp chấn động toàn cầu.

Hiện tại có lẽ khu vui chơi giải trí này mới chỉ là một mảnh đất, chưa được khai phá.

Đời trước khi khu vui chơi giải trí phồn hoa khai trương, bố đã đưa cô đến, phong cách kiến trúc độc nhất bên trong là điểm hút mắt nhất của khu vui chơi giải trí này, có thể nói chính là người tiên phong của phong cách này.

Mà chuyên ngành đại học của cô là kiến trúc, cô có tự tin có thể vẽ được thiết kế ở bên trong đó ra.

Nếu cô mang phương án kế hoạch và bản thiết kế của mảnh đất đó đến tìm Hoắc Yến Khuynh, đổi lấy cơ hội hợp tác cho công ty của bố, chắc chắn anh sẽ đáp ứng.

Đến lúc đó công ty của bố không những có thể cải tử hoàn sinh, nói không chừng thậm chí còn có thể trở mình biến thành công ty niêm yết.

"Cơ thể Thư tiểu thư không thoải mái sao?"

"Hửm?" Thư Tâm vừa nghĩ ngợi, Tống Ly đột nhiên hỏi như vậy, cô nhất thời không phản ứng lại.

Tống Ly quay đầu lại nhìn Thư Tâm một cái: "Tôi thấy cô mặc đồ bệnh nhân."

Thư Tâm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cong môi nhàn nhạt cười: "Hình như đúng là có chút bệnh nhẹ... Có điều chắc là sẽ khỏi sớm thôi."

"Vậy thì tốt."

Mãi đến đại học A người đàn ông bên cạnh cũng không nói một câu, nhưng khi Thư Tâm xuống xe vẫn lịch sự chào anh một tiếng: "Cảm ơn."

Trong lòng lại nói: Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.

Tống Ly nhìn bóng hình rời đi không chút lưu tình của Thư Tâm, quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau: "Ngũ gia, hình như Thư tiểu thư không nhớ chúng ta."

Môi mỏng của Hoắc Yến Khuynh hơi nhếch lên: "Cậu định nói gì?"

Tống Ly cười cười, chế nhạo: "Không nhớ tôi là chuyện thường tình, ai bảo tôi có gương mặt phổ thông đại chúng chứ, nhưng không nhớ Ngũ gia anh... Thì không bình thường rồi, suy cho cùng dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của anh bày ra đấy, có người phụ nữ nào nhìn thấy anh một cái đã không thần hồn điên đảo, chỉ mong dính lên người anh? Chỉ có cô ấy... Anh nói có phải lạt mềm buộc chặt không? Cố ý giả vờ không quen biết muốn thu hút sự chú ý."